TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Giữa ánh nến vàng dày đặc chiếu hắt lên tường điện, bóng tùng đen in dài như những cánh tay khổng lồ sải khắp nền đá hoa. Dưới thềm ngọc, hàng trăm cặp mắt âm thầm dõi theo một thân ảnh bước vào. Lăng Du — Tổng chỉ huy Bắc Cảnh, anh hùng thủ thành, danh tiếng truyền khắp thiên hạ — nay khoác tướng phục màu xanh lam sẫm, giáp vai bạc lấp lánh, đai lưng thắt chặt, vai thẳng như dải lụa băng bắc. Mái tóc đen dài được kẹp gọn sau đầu, lộ rõ vầng trán rộng và đôi mắt sắc như vũ khí lưỡi liềm.

Nàng dừng trước điện, quỳ xuống với động tác dứt khoát. Mùi hương trầm ấm quanh quẩn, nhưng với Lăng Du lúc này, thứ phảng phất trong không khí là cảm giác của nghìn cặp mắt dò xét. Trước mặt nàng, trên long ỷ cao ngạo, Hoàng đế ngồi bất động như một pho tượng bất khả xâm phạm. Gần hơn, sát ngay bên trái bậc thềm, công chúa Uyển Dao đứng trong bộ cẩm bào đỏ, gương mặt lạnh tanh, đôi môi mím chặt như cánh sen khô gặp gió hanh.

Giọng tổng quản vang lên trầm mặc: “Tướng quân Lăng Du, phụng chỉ Hoàng thượng tiến điện.”

Nàng đứng lên, lưng thẳng tắp như thân tùng giữa giá băng, không một chút cong vẹo. Dù đã kinh qua bao nhiêu trận sinh tử ngoài biên ải, chưa lần nào Lăng Du cảm nhận sức nặng của ánh nhìn nhân thế như giây phút này. Nàng dập đầu sát đất, giữ đúng quy củ đến từng ly.

“Thần, Lăng Du, khấu kiến Hoàng thượng.”

Tiếng nàng vang rõ ràng, nhưng thấp thoáng run rẩy. Phải chăng gió lạnh từ phương Bắc còn sót lại trên người nàng, hay là hơi lạnh của số phận cận kề? Nàng biết rõ, một cử động thừa, một ánh mắt lạc, có thể sẽ trả giá bằng cả tính mạng, chứ chưa nói đến thanh danh dòng tộc.

Hoàng đế nhìn xuống, ánh mắt ông nặng nề dò xét, lâu đến mức không khí trong điện như đông lại. Sau cùng, ông lên tiếng, ngữ điệu không khoan nhượng nhưng vương chút hài lòng khó nhận ra:

“Lăng ái khanh, trẫm tín nhiệm ngươi bao năm, công trạng ngươi, thiên hạ đều biết. Hôm nay, trẫm muốn giao phó cho ngươi nhiệm vụ quan trọng nhất: Công chúa Uyển Dao, cốt nhục của trẫm. Trẫm tin khanh sẽ không phụ kỳ vọng.”

Mỗi chữ của Hoàng đế như một chùm kim khâu xuyên qua lòng bàn tay nàng đang chống trên nền đá. Lăng Du siết nhẹ tay, giữ cho giọng mình không run khi đáp lời:

“Thần nhận mệnh, nguyện lấy xương máu bảo vệ điện hạ, cũng như bảo vệ xã tắc.”

Ánh mắt Hoàng đế chợt lóe lên tia sắc lạnh, như thể vừa dò ra một điều bí mật mà thiên hạ không ai biết. Đôi môi ông khẽ nhếch, nụ cười vừa đủ để tạo cảm giác bất an cho đối phương. Ông nghiêng người nhìn sang phía công chúa:

“Uyển Dao, con còn gì muốn nói với tướng quân?”

Triệu Uyển Dao hơi xoay người, mặt hướng về Lăng Du. Trong ánh nhìn ấy không có lấy một phần kính nể, chỉ đong đầy khinh miệt và thách thức:

“Bệ hạ, thần thϊếp chỉ muốn hỏi tướng quân một câu: Vì sao trên chiến trường có thể dám xả thân, mà chuyện nhỏ này lại lộ vẻ e dè? Chẳng lẽ ngươi sợ cưới phải một nữ nhân như ta sẽ làm uổng phí thanh danh phương Bắc?”

Mỗi từ của nàng như vết roi quất ngang sống lưng. Dưới ánh sáng đèn, khuôn mặt Lăng Du vẫn không biến sắc, nhưng đáy mắt nàng vỡ vụn một quầng lo âu. Dù đã quá quen đối mặt với tử vong, Lăng Du hiểu rõ lần này, thứ đang rình rập nàng không còn là kẻ thù hữu hình, mà là bóng ma thân phận, sự thật bị bóp nghẹt dưới lớp vỏ bọc tướng quân.

Nàng giữ im lặng, chỉ cúi đầu sâu hơn, hai bàn tay đan vào nhau giấu kỹ sự run rẩy nơi đầu ngón.

Hoàng đế liếc nhìn hai người, nét mặt không đọc được ý vị. Ông ra hiệu cho tổng quản, lập tức một hộp ngọc được dâng lên, chiếu chỉ đặt bên trên. Ánh sáng xanh biếc của ngọc phản chiếu lên giấy sắc vàng, tạo ảo giác như sắc chỉ đang phát ra hào quang sống động. Tổng quản rút chiếu chỉ ra, tay đưa nhẹ về phía Lăng Du.

Nàng đón nhận bằng hai tay, cố giữ cho tay mình không lộ run. Nhưng khi ngón tay chạm vào mặt giấy, xúc cảm lạnh và trơn nhẵn khiến lòng bàn tay nàng tê cứng, trái tim co lại như bị ai vặn mạnh. Nàng cúi đầu, môi chỉ động khẽ:

“Thần lĩnh chỉ.”

Uyển Dao nhếch môi, ánh mắt xoi mói không bỏ sót từng chi tiết nhỏ nhất trên gương mặt Lăng Du. Khi nàng liếc nhìn “phò mã tương lai”, rõ ràng là sự khinh bỉ cùng cảnh giác. Đối với nàng, đây không khác gì một bản án chung thân — bị buộc chung sống cùng một kẻ nàng chưa từng xem là đàn ông thực thụ.

Hoàng đế phất tay, ngắt mạch suy tư của tất cả:

“Lễ cưới sẽ cử hành trong vòng một tháng. Sau lễ, Lăng Du lập tức dẫn quân trấn thủ phương Bắc. Trẫm không muốn nghe bất cứ lời dị nghị nào về cuộc hôn nhân này.”

Câu cuối cùng rít qua khe răng, rõ ràng là lời cảnh cáo dành cho toàn bộ văn võ bá quan. Không khí nặng như chì. Mọi người đồng loạt dập đầu, tiếng “tuân chỉ” hòa vào tiếng gió lạnh đầu mùa, vang động vòm điện.

Lăng Du gập người hành lễ, mỗi chuyển động đều đo đếm cẩn thận. Khi nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt Hoàng đế đã dán chặt vào nàng, khóe môi cứng lại như đá. Đôi mắt ấy không chỉ có tin tưởng, mà còn là nghi ngại, thử thách và lời hứa hẹn về một tương lai đầy dông bão.

Uyển Dao lặng lẽ quay đi, tà áo đỏ quét ngang nền điện, vẽ lên một đường cong dửng dưng. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng dừng bước, ngoái lại nhìn Lăng Du. Trong ánh mắt đó, lần đầu tiên xuất hiện một vết nứt mỏng manh — không biết là thương hại, hay linh cảm về một cuộc chiến không cân sức sắp tới.

Những tiếng bước chân đều tăm tắp, rập rình vọng suốt hành lang dẫn ra khỏi điện. Nhưng trong đầu Lăng Du, mọi âm thanh đã bị nuốt chửng bởi một khoảng trống lạnh lẽo. Mệnh lệnh vừa được ấn xuống tay nàng như một chiếc cùm vô hình, nặng tới mức mọi khớp xương đều tê dại.

Từng đợt hương trầm sót lại trong không khí, quẩn quanh không tan, giống như số phận bị trói chặt giữa lễ nghi và dối trá. Lăng Du cúi đầu sâu lần nữa, hai tay siết chặt chiếu chỉ tới mức ngón trắng bệch, lòng tự hỏi: Liệu có đường nào để sống sót qua lễ cưới này, mà không trở thành kẻ phản bội chính bản thân mình?

Hoàng đế chậm rãi đứng lên, áo bào vàng kim quét qua bậc thềm như đợt sóng lớn vỗ bờ, xóa sạch mọi phản kháng nhỏ nhoi còn sót lại trong điện. Bằng một cái phẩy tay dứt khoát, ông giải tán buổi triều kiến.

Khi Lăng Du rời khỏi đại điện, bóng đêm buông kín các hành lang Tử Cấm Thành. Tiếng trống canh khuya vọng lên từ xa, vang vọng giữa những bức tường đá dày và mái hiên cao. Nàng biết rõ, từ giờ phút này, mọi quyết định đều không còn thuộc về mình. Mỗi bước chân trên nền gạch xanh sẽ là một lần thử thách, không chỉ với vận mệnh của chính nàng, mà còn là danh dự của cả dòng họ, và một bí mật mà thiên hạ không bao giờ được biết.

2

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.