0 chữ
Chương 1
Chương 1
Tử Cấm Thành, vào đêm. Ánh nến dày đặc tỏa vàng cả tầng tầng lớp lớp mái cong, vẽ bóng người dài loang lổ trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo. Tàn nhang khẽ xao động giữa khí trời lặng gió, để mùi trầm thơm tràn khắp lòng điện. Trên cao nhất, ngự trên long ỷ là Hoàng đế — vóc người uy nghi, áo bào vàng kim thêu rồng năm móng đón ánh nến, nét mặt cương nghị tựa tạc từ đá hoa cương. Hai hàng quan văn võ dập đầu sát đất, im phăng phắc như những pho tượng sống.
Giữa sàn điện rộng, Triệu Uyển Dao quỳ thẳng lưng, đầu cúi thấp nhưng ánh mắt lặng thinh lướt dọc các bậc thềm. Bộ cẩm bào đỏ sậm ôm lấy dáng nàng, thêu những đường phượng hoàng lộng lẫy bằng chỉ bạc nổi lên dưới ánh nến. Mọi đường kim mũi chỉ trên áo như khảm vào da thịt nàng sự kiêu hãnh và khuất phục của dòng máu hoàng gia. Đôi vai nàng vẫn run nhẹ bất chấp gió lạnh không lọt nổi vào điện, không biết vì rét hay vì nỗi bất an căng giằng giữa tâm hồn.
Từ sau tấm rèm lụa mỏng, tiếng chiêng trống vọng lại nặng nề, từng hồi như dằn từng nhịp tim của Uyển Dao xuống tận đáy dạ. Nàng không ngước lên, nhưng từng tiếng “Hoàng thượng vạn tuế!” rền vang ngoài điện rót vào tai nàng, sắc lạnh như lưỡi dao. Uyển Dao nhíu mày, đôi môi vốn thường cong kiêu kỳ giờ mím lại thành một vệt mỏng sắc bén.
Phía bên kia, nơi ánh sáng bị mái hiên lớn che khuất, hàng quan lại thấp thỏm. Ai cũng biết màn tuyên chiếu đêm nay sẽ lật ngửa vận mệnh một đời người, thậm chí có thể lay động cả trật tự ngàn năm của hoàng tộc. Thế mà mọi con mắt, dù kín đáo đến mấy, vẫn đồng loạt đổ dồn vào nàng — vị công chúa nổi danh khó chiều nhất kinh thành.
Hoàng đế nhấc tay lên, ra hiệu cho nội thị dâng lên một hộp ngọc nhỏ. Hộp chạm khắc tỉ mỉ bằng cẩm thạch xanh, nắp khảm kim loại sáng loáng, bên trong lót gấm tím nhung. Chỉ động tác đơn giản ấy đã khiến các quan trong điện đồng loạt rùng mình, bởi tất cả hiểu: Sắc chỉ đêm nay sẽ là dấu chấm hết cho mọi bất định, đồng thời khởi đầu cho những bão giông mới.
Hoàng đế chậm rãi mở nắp hộp, lấy ra một cuộn chiếu chỉ. Giọng ông vang lên trầm đυ.c, từng âm vang vọng khắp vòm điện:
“Chiếu theo thiên mệnh, vì quốc gia an nguy, nay trẫm ban chiếu lập hôn phối giữa Công chúa Uyển Dao và tướng quân Lăng Du, nhằm kết giao hai nhà lớn, vững chắc phên dậu quốc gia. Hôn sự sẽ cử hành ngay sau tiết Đông chí, không được trái lệnh.”
Từ phía hàng quan, tiếng xì xào khe khẽ như ong vỡ tổ, lập tức bị dập tắt bởi ánh mắt sắc lạnh của hoàng đế. Uyển Dao nén một hơi, cảm thấy trong ngực như có bàn tay ai đó bóp chặt. Cảm xúc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận, rồi nhục nhã. Hôn sự với Lăng Du — tướng quân biên ải có tiếng nghiêm cẩn, thô lỗ và suốt đời chìm trong khói thuốc súng? Thà chết còn hơn.
Nàng ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen láy của Uyển Dao ánh lên ngọn lửa âm ỉ, dù khuôn mặt vẫn lạnh lùng bất động. Cả điện dường như đông cứng khi nàng cất giọng, từng chữ cương quyết vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt:
“Thưa phụ hoàng, thần thϊếp không thể chấp nhận hôn sự này!”
Tiếng nàng vang lên rõ ràng, không một chút run rẩy, sắc lạnh tựa hồ sương sớm trên lá trúc. Trong thoáng chốc, mọi ánh mắt trong điện đều hướng về phía nàng. Quan văn kinh hãi, quan võ bàng hoàng, đến cả Hoàng đế cũng cau mày nhìn con gái cưng như lần đầu mới gặp.
Bên ngoài, gió lùa qua khe cửa, thổi vạt áo của Uyển Dao bay nhẹ, những họa tiết phượng hoàng dường như chuyển động theo nỗi uất ức âm thầm bên trong nàng. Cung nữ đứng sau lưng nàng khẽ rùng mình, cúi gằm mặt sợ bị lôi vào vòng xoáy tranh quyền.
Hoàng đế đặt mạnh cuộn chiếu chỉ xuống long án, ánh mắt ông sắc như kiếm ngắn. Giọng ông vang lên, trầm hơn hẳn, chém ngang không khí như lưỡi đao ra trận:
“Im lặng! Đây là quyết định của trẫm, không phải để con thương lượng!”
Mỗi từ của ông như tạt từng xô nước đá lạnh vào tâm trí nàng. Uyển Dao run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vạt áo đến trắng bệch, móng tay khảm sâu vào lớp gấm quý. Mỗi mạch máu trên mu bàn tay nổi rõ như muốn bật ra khỏi làn da trắng ngần.
Nàng vẫn không chịu cúi đầu. Đôi mắt nàng khóa chặt vào ánh nhìn của Hoàng đế, cố tìm kiếm một tia thương xót, một chút mềm lòng của bậc phụ thân ngày nào từng bồng bế nàng chạy dọc dãy hành lang ngự uyển. Nhưng đối diện với nàng lúc này chỉ là vỏ bọc lạnh lùng của một vị quân vương, trên môi không còn nụ cười trìu mến mà thay vào đó là nét nghiêm nghị khiến người khác nghẹt thở.
Cả không gian lặng như tờ. Thậm chí, tiếng trống chiêng ngoài điện cũng im bặt, như sợ làm kinh động đến cơn thịnh nộ của thiên tử.
Bỗng, một vị quan văn dập đầu, giọng run rẩy:
“Hoàng thượng, Công chúa từ nhỏ đã quen chiều chuộng, có lẽ…”
Chưa kịp dứt lời, Hoàng đế đã phất tay áo cắt ngang:
“Không cần nhiều lời! Uyển Dao, con nên hiểu: Vận mệnh của mỗi người hoàng tộc đều gắn với quốc gia xã tắc. Nếu con còn coi trẫm là phụ hoàng, hãy tuân theo!”
Từ “tuân theo” bật ra từ miệng ông nặng như tảng đá chặn ngang đường sống của nàng. Uyển Dao cắn chặt môi, hốc mắt đỏ lên nhưng nhất định không để rơi một giọt lệ nào trước mặt thiên hạ. Nàng hít sâu một hơi, đầu ngẩng cao, giọng nói cương quyết không kém lần trước:
“Thần thϊếp cam lòng vì quốc gia, nhưng nếu phụ hoàng muốn cưới gả thần thϊếp như một món hàng, thần thϊếp thà tự tuyệt còn hơn.”
Dưới ánh nến, đôi mắt nàng bừng lên tia sáng kiên nghị. Câu nói vừa dứt, cả điện rúng động. Đám quan lại cúi rạp xuống, không dám thở mạnh.
Hoàng đế siết chặt hai tay, các đốt ngón tay trắng bệch. Một hồi lâu, ông mới lấy lại giọng đều đều, khắc chế cơn thịnh nộ đang cuộn trong lòng:
“Con nghĩ trẫm không dám? Nếu không tuân chỉ, trẫm sẽ cho phong tỏa điện Trường Phong, giam lỏng con đến ngày cưới!”
Uyển Dao cứng người, trong mắt hiện lên nỗi tuyệt vọng. Dù có thông minh đến mấy, nàng cũng không cách nào chống lại thiên ý của một vị quân vương đã quyết liệt. Đầu nàng cúi xuống, vai run bần bật, vạt áo trước ngực nhăn nhúm vì bàn tay xiết quá chặt.
Cung nữ phía sau khẽ rướn người đỡ lấy vai nàng, thì thầm: “Công chúa, xin người bớt giận, sức khỏe là trọng.”
Nàng không trả lời, chỉ nhắm mắt, cố ngăn tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng. Hơi thở của nàng dồn dập, pha lẫn mùi trầm và vị máu tanh tanh trên đầu lưỡi.
Hoàng đế không nhìn nàng nữa, chỉ lạnh lùng phất tay ra hiệu bãi triều. Tiếng hô “bãi triều!” vang vọng như sấm rền, đẩy toàn bộ quan lại cùng những ẩn ý, toan tính, và cả nỗi thương cảm giấu kín ra khỏi đại điện ngột ngạt.
Bóng Triệu Uyển Dao in đậm trên nền đá cẩm thạch, nhỏ bé mà kiên cường, lẻ loi giữa dòng chảy bất tận của quyền lực và truyền thống. Đêm ấy, vầng trăng trên Tử Cấm Thành sáng khác thường, phủ lên gương mặt nàng ánh bạc lạnh lẽo — điềm báo cho một cơn bão lòng vừa chớm trỗi dậy.
Giữa sàn điện rộng, Triệu Uyển Dao quỳ thẳng lưng, đầu cúi thấp nhưng ánh mắt lặng thinh lướt dọc các bậc thềm. Bộ cẩm bào đỏ sậm ôm lấy dáng nàng, thêu những đường phượng hoàng lộng lẫy bằng chỉ bạc nổi lên dưới ánh nến. Mọi đường kim mũi chỉ trên áo như khảm vào da thịt nàng sự kiêu hãnh và khuất phục của dòng máu hoàng gia. Đôi vai nàng vẫn run nhẹ bất chấp gió lạnh không lọt nổi vào điện, không biết vì rét hay vì nỗi bất an căng giằng giữa tâm hồn.
Phía bên kia, nơi ánh sáng bị mái hiên lớn che khuất, hàng quan lại thấp thỏm. Ai cũng biết màn tuyên chiếu đêm nay sẽ lật ngửa vận mệnh một đời người, thậm chí có thể lay động cả trật tự ngàn năm của hoàng tộc. Thế mà mọi con mắt, dù kín đáo đến mấy, vẫn đồng loạt đổ dồn vào nàng — vị công chúa nổi danh khó chiều nhất kinh thành.
Hoàng đế nhấc tay lên, ra hiệu cho nội thị dâng lên một hộp ngọc nhỏ. Hộp chạm khắc tỉ mỉ bằng cẩm thạch xanh, nắp khảm kim loại sáng loáng, bên trong lót gấm tím nhung. Chỉ động tác đơn giản ấy đã khiến các quan trong điện đồng loạt rùng mình, bởi tất cả hiểu: Sắc chỉ đêm nay sẽ là dấu chấm hết cho mọi bất định, đồng thời khởi đầu cho những bão giông mới.
“Chiếu theo thiên mệnh, vì quốc gia an nguy, nay trẫm ban chiếu lập hôn phối giữa Công chúa Uyển Dao và tướng quân Lăng Du, nhằm kết giao hai nhà lớn, vững chắc phên dậu quốc gia. Hôn sự sẽ cử hành ngay sau tiết Đông chí, không được trái lệnh.”
Từ phía hàng quan, tiếng xì xào khe khẽ như ong vỡ tổ, lập tức bị dập tắt bởi ánh mắt sắc lạnh của hoàng đế. Uyển Dao nén một hơi, cảm thấy trong ngực như có bàn tay ai đó bóp chặt. Cảm xúc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận, rồi nhục nhã. Hôn sự với Lăng Du — tướng quân biên ải có tiếng nghiêm cẩn, thô lỗ và suốt đời chìm trong khói thuốc súng? Thà chết còn hơn.
Nàng ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen láy của Uyển Dao ánh lên ngọn lửa âm ỉ, dù khuôn mặt vẫn lạnh lùng bất động. Cả điện dường như đông cứng khi nàng cất giọng, từng chữ cương quyết vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đến ngột ngạt:
Tiếng nàng vang lên rõ ràng, không một chút run rẩy, sắc lạnh tựa hồ sương sớm trên lá trúc. Trong thoáng chốc, mọi ánh mắt trong điện đều hướng về phía nàng. Quan văn kinh hãi, quan võ bàng hoàng, đến cả Hoàng đế cũng cau mày nhìn con gái cưng như lần đầu mới gặp.
Bên ngoài, gió lùa qua khe cửa, thổi vạt áo của Uyển Dao bay nhẹ, những họa tiết phượng hoàng dường như chuyển động theo nỗi uất ức âm thầm bên trong nàng. Cung nữ đứng sau lưng nàng khẽ rùng mình, cúi gằm mặt sợ bị lôi vào vòng xoáy tranh quyền.
Hoàng đế đặt mạnh cuộn chiếu chỉ xuống long án, ánh mắt ông sắc như kiếm ngắn. Giọng ông vang lên, trầm hơn hẳn, chém ngang không khí như lưỡi đao ra trận:
“Im lặng! Đây là quyết định của trẫm, không phải để con thương lượng!”
Mỗi từ của ông như tạt từng xô nước đá lạnh vào tâm trí nàng. Uyển Dao run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vạt áo đến trắng bệch, móng tay khảm sâu vào lớp gấm quý. Mỗi mạch máu trên mu bàn tay nổi rõ như muốn bật ra khỏi làn da trắng ngần.
Nàng vẫn không chịu cúi đầu. Đôi mắt nàng khóa chặt vào ánh nhìn của Hoàng đế, cố tìm kiếm một tia thương xót, một chút mềm lòng của bậc phụ thân ngày nào từng bồng bế nàng chạy dọc dãy hành lang ngự uyển. Nhưng đối diện với nàng lúc này chỉ là vỏ bọc lạnh lùng của một vị quân vương, trên môi không còn nụ cười trìu mến mà thay vào đó là nét nghiêm nghị khiến người khác nghẹt thở.
Cả không gian lặng như tờ. Thậm chí, tiếng trống chiêng ngoài điện cũng im bặt, như sợ làm kinh động đến cơn thịnh nộ của thiên tử.
Bỗng, một vị quan văn dập đầu, giọng run rẩy:
“Hoàng thượng, Công chúa từ nhỏ đã quen chiều chuộng, có lẽ…”
Chưa kịp dứt lời, Hoàng đế đã phất tay áo cắt ngang:
“Không cần nhiều lời! Uyển Dao, con nên hiểu: Vận mệnh của mỗi người hoàng tộc đều gắn với quốc gia xã tắc. Nếu con còn coi trẫm là phụ hoàng, hãy tuân theo!”
Từ “tuân theo” bật ra từ miệng ông nặng như tảng đá chặn ngang đường sống của nàng. Uyển Dao cắn chặt môi, hốc mắt đỏ lên nhưng nhất định không để rơi một giọt lệ nào trước mặt thiên hạ. Nàng hít sâu một hơi, đầu ngẩng cao, giọng nói cương quyết không kém lần trước:
“Thần thϊếp cam lòng vì quốc gia, nhưng nếu phụ hoàng muốn cưới gả thần thϊếp như một món hàng, thần thϊếp thà tự tuyệt còn hơn.”
Dưới ánh nến, đôi mắt nàng bừng lên tia sáng kiên nghị. Câu nói vừa dứt, cả điện rúng động. Đám quan lại cúi rạp xuống, không dám thở mạnh.
Hoàng đế siết chặt hai tay, các đốt ngón tay trắng bệch. Một hồi lâu, ông mới lấy lại giọng đều đều, khắc chế cơn thịnh nộ đang cuộn trong lòng:
“Con nghĩ trẫm không dám? Nếu không tuân chỉ, trẫm sẽ cho phong tỏa điện Trường Phong, giam lỏng con đến ngày cưới!”
Uyển Dao cứng người, trong mắt hiện lên nỗi tuyệt vọng. Dù có thông minh đến mấy, nàng cũng không cách nào chống lại thiên ý của một vị quân vương đã quyết liệt. Đầu nàng cúi xuống, vai run bần bật, vạt áo trước ngực nhăn nhúm vì bàn tay xiết quá chặt.
Cung nữ phía sau khẽ rướn người đỡ lấy vai nàng, thì thầm: “Công chúa, xin người bớt giận, sức khỏe là trọng.”
Nàng không trả lời, chỉ nhắm mắt, cố ngăn tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng. Hơi thở của nàng dồn dập, pha lẫn mùi trầm và vị máu tanh tanh trên đầu lưỡi.
Hoàng đế không nhìn nàng nữa, chỉ lạnh lùng phất tay ra hiệu bãi triều. Tiếng hô “bãi triều!” vang vọng như sấm rền, đẩy toàn bộ quan lại cùng những ẩn ý, toan tính, và cả nỗi thương cảm giấu kín ra khỏi đại điện ngột ngạt.
Bóng Triệu Uyển Dao in đậm trên nền đá cẩm thạch, nhỏ bé mà kiên cường, lẻ loi giữa dòng chảy bất tận của quyền lực và truyền thống. Đêm ấy, vầng trăng trên Tử Cấm Thành sáng khác thường, phủ lên gương mặt nàng ánh bạc lạnh lẽo — điềm báo cho một cơn bão lòng vừa chớm trỗi dậy.
2
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
