TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Thế giới 1 - Chương 29: Trà xanh nhà quê

Tưởng rằng như vậy đã là đủ chu đáo, ai ngờ xuống lầu còn bất ngờ hơn.

Bữa sáng được bày biện chỉnh tề trên bàn, vừa nhìn đã biết là được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ.

Trì Thư Dực vốn không thích ồn ào, ngoài việc dọn dẹp thì hầu như không mời dì giúp việc tới, nên bữa sáng chắc chắn là do anh tự tay làm.

Bách Châu ngồi vào bàn ăn, bỗng cảm thấy hoài nghi về cuộc đời.

Không phải Trì Thư Dực dậy cùng lúc với mình sao? Anh ấy lấy đâu ra thời gian mà chuẩn bị bữa sáng đầy đặn thế này? Chẳng lẽ anh ấy có phân thân? Đây là tiểu thuyết huyền huyễn trá hình à?

"Sao thế Châu Châu? Không hợp khẩu vị à?"

"Không phải... cái này đều là anh làm à?" Bách Châu chỉ vào một bàn đầy ắp món ăn sáng, nghi hoặc hỏi.

"Ừm, đã lâu rồi không được ăn sáng cùng Châu Châu, vui quá nên làm hơi nhiều. Em thử xem." Trì Thư Dực gắp một chiếc bánh bao nhỏ bỏ vào bát của Bách Châu.

Vừa ăn bánh bao vừa thầm cảm thán, Bách Châu không khỏi nghĩ: Nhân vật thụ chính đúng là hoàn hảo quá mức! Chả trách lại được làm nhân vật chính.

Sau bữa sáng, Bách Châu quay về phòng, lấy điện thoại đã sạc đầy ra, vừa mở lên thì thấy mấy tin nhắn chưa đọc.

Phó Lâm Thần: [Tuần sau em có rảnh không?]

Phó Lâm Thần: [Không có gì đặc biệt, chỉ muốn hỏi em có muốn đi chơi cùng không.]

Phó Lâm Thần: [Tuần sau nữa cũng được.]

Phó Lâm Thần: [Này, em hứa sẽ trả lời tin nhắn của anh đấy.]

Phó Lâm Thần: [Bách Châu, em nói mà không giữ lời!]

Cuối cùng cũng có người làm việc chính rồi!!!

Công chính đến rồi! Hắn đến để thúc đẩy tình tiết! Đến để giúp Bách Châu hoàn thành nhiệm vụ!

Suýt nữa thì quên mất bản thân còn có nhiệm vụ cần làm, Bách Châu cảm kích trả lời rằng mình rất rảnh, rảnh cực kỳ luôn.

Bên kia Phó Lâm Thần gần như trả lời ngay lập tức.

Phó Lâm Thần: [Xem ra hôm qua em ngủ sớm nhỉ.]

Phó Lâm Thần: [Thôi được rồi, miễn cưỡng tha thứ cho em, cuối tuần sau anh đến trường đón em nhé.]

Bách Châu: [(gif đã nhận).]

"Châu Châu đang nói chuyện với ai thế?"

Giọng Trì Thư Dực bất ngờ vang lên khiến Bách Châu giật bắn, lập tức giấu màn hình điện thoại xuống, có chút chột dạ.

Nhưng nghĩ lại thì thấy có gì đó sai sai. Rõ ràng cậu đang chờ nhân vật thụ chính "bắt gian" để thấy rõ bản chất thật của cậu, sao lại phải chột dạ chứ?

Nghĩ vậy, Bách Châu lại "đường hoàng" ngẩng mặt lật điện thoại ra.

Ánh mắt Trì Thư Dực chợt tối đi: "Cuối tuần sau Châu Châu đi chơi với Phó tổng à? Không phải đã nói là về xem tủ trưng bày sao?"

"Em về xem vào thứ 7, rồi chủ nhật đi chơi với anh ấy." Bách Châu nghiêm túc sắp xếp.

Trì Thư Dực khẽ bật cười, giọng mang chút ẩn ý: "Châu Châu bận quá nhỉ."

Bách Châu cũng cảm thấy mình khá bận, nhưng tất cả là vì nhiệm vụ!

Trì Thư Dực không nói gì thêm, thậm chí còn chu đáo giúp Bách Châu thu dọn cặp sách.

Khi Bách Châu quay về ký túc xá thì đã gần trưa.

Hôm nay được nghỉ tập, nên mọi người gần như đều có mặt ở phòng, vừa mở cửa Bách Châu đã đón lấy ánh mắt của cả phòng.

Phó Lâm Nhất lập tức bước nhanh ra cửa, đón lấy cặp của Bách Châu, vừa định nói gì đó thì đột nhiên cau mày không nói nữa.

"Sao vậy?" Bách Châu khó hiểu.

"Em đổi nước hoa à?"

"Em không xịt mà, có mùi gì à?"

Phó Lâm Nhất đứng một bên, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi: "Có, khó chịu lắm."

Bách Châu đưa tay lên ngửi cánh tay, rồi nhìn Phó Lâm Nhất bằng ánh mắt khó hiểu: "Không có mùi gì cả, anh nói linh tinh gì vậy?"

Phó Lâm Nhất vẫn giữ gương mặt sa sầm, đẩy Bách Châu vào phòng tắm: "Có mà, đi tắm cái đã."

Bách Châu lại kéo vạt áo ngửi sát mũi, vẫn chẳng thấy gì, nhíu mày nói: "Thật sự không có! Anh kiếm chuyện với em à?"

Ngày nào cậu cũng tắm táp sạch sẽ, từ bé tới lớn chưa ai chê cậu có mùi bao giờ! Bách Châu lại hít thêm một hơi chỗ vạt áo, rõ ràng chẳng có mùi gì! Sáng nay Trì Thư Dực còn khen cậu thơm nữa mà!

Phó Lâm Nhất thấy cái bụng trắng mịn lộ ra khi Bách Châu vô tình kéo áo, liền vội vàng giật lấy vạt áo, giúp cậu chỉnh lại áo.

"Mặc cho đàng hoàng vào."

Bách Châu không muốn nói chuyện với Phó Lâm Nhất đang cố tình gây sự nữa, cho là hắn đang kiếm chuyện vô cớ, liền giật lại cặp sách đeo lên lưng, rồi kéo vạt áo đến trước mặt Trần Phong và Đường Minh Viễn.

"Hai anh ngửi thử xem, em có chỗ nào là khó ngửi?"

Đường Minh Viễn nuốt nước bọt, cúi người ngửi vạt áo Bách Châu đang kéo, kết quả lại chảy máu mũi vì không chịu nổi.

"Thơm... thơm thật." Đường Minh Viễn cà lăm lấy khăn giấy trên bàn, không dám quay đầu lại nhìn.

Trần Phong mặt không biểu cảm, cúi đầu nói: "Ừ, không khó ngửi."

Được người khác công tâm trả lời, Bách Châu quay đầu lại nhìn Phó Lâm Nhất, nghiêm túc nói: "Rõ ràng anh đang kiếm chuyện với em."

Trần Phong đưa tay hạ vạt áo mà Bách Châu đang kéo xuống, làm như vô tình nói: "Phó ca, đùa kiểu này đúng là hơi quá rồi."

Nghe thế, Bách Châu càng chắc chắn là lỗi của Phó Lâm Nhất, hừ lạnh một tiếng, quay đi không buồn nhìn hắn nữa.

Gương mặt Phó Lâm Nhất lúc này đen như đáy nồi, có thể đem so với khổ qua cũng không quá.

3

0

2 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.