TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Thế giới 1 - Chương 28: Trà xanh nhà quê

Trì Thư Dực cúi mắt nhìn thiếu niên ngoan ngoãn trong vòng tay mình, xoa xoa cổ tay đã tê mỏi, rồi lại cẩn thận kiểm tra mái tóc của cậu xem còn chỗ nào chưa khô.

Xong xuôi mọi việc, anh mới nhẹ nhàng bế thiếu niên đặt lên giường.

Ánh sáng vàng nhạt rọi lên gương mặt yên tĩnh của thiếu niên, phủ lên đó một tầng ánh sáng dịu dàng. Hàng mi mảnh dài khẽ rủ xuống tạo thành bóng mờ mờ, nhịp thở đều đặn mà sâu lắng.

Trì Thư Dực không làm gì khác, chỉ điều chỉnh đèn ngủ xuống mức tối nhất, rồi lặng lẽ nằm xuống bên cạnh. Hồi lâu sau mới vươn tay nhẹ vuốt qua hàng mi dài của thiếu niên. Thấy cậu hơi nhíu mày vì mộng mị, anh lại đưa tay giúp cậu vuốt phẳng nếp nhăn nơi trán.

Tư thế ngủ của thiếu niên cũng không yên ổn, hai chân hơi co lại, cả người cuộn tròn nằm nghiêng, hai tay đặt trước ngực, là một dáng vẻ mang tính tự vệ.

Chỉ một tư thế ngủ như vậy thôi, cũng khiến tim Trì Thư Dực nhói lên vì thương xót. Anh không nhịn được mà khẽ nắm lấy bàn tay thiếu niên, như thể muốn dùng hành động ấy để xua tan mọi bất an cho cậu.

Anh cứ như vậy nhìn mãi không chán, từ đôi mày, sống mũi cho đến đôi môi, dùng ánh mắt vẽ lại hình dáng thiếu niên hàng trăm ngàn lần trong tim mình.

Cuối cùng, anh siết chặt vòng tay ôm thiếu niên vào lòng. Nhịp tim đều đặn của cậu va vào trái tim hỗn loạn của anh. Trì Thư Dực khẽ thở dài mãn nguyện, như thể cuối cùng cũng tìm được mảnh ghép của sinh mệnh, lấp đầy tất cả những khoảng trống bên trong, để bản thân hoàn toàn chìm đắm trong đám mây mềm mại được bao bọc thật chặt.

Trì Thư Dực khẽ đặt một nụ hôn lên trán Bách Châu, ánh mắt lưu luyến không rời.

"Ngủ ngon nhé, Châu Châu."

Sáng hôm sau.

Ánh nắng xuyên qua lớp rèm voan, rọi xuống giường nơi hai thân ảnh đang quấn lấy nhau say ngủ. Thân hình cao lớn của người đàn ông ôm trọn lấy thiếu niên trong lòng, chăn mềm phủ đến tận cằm cậu, chỉ để lộ nửa khuôn mặt đỏ hồng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ, phá vỡ khung cảnh yên bình ấy.

Từ trong chăn thò ra một cánh tay trắng muốt mò tìm điện thoại đặt ở đầu giường. Sờ soạng vài lần vẫn chưa thấy, thì có một bàn tay lớn đưa điện thoại vào tận tay cậu, thiếu niên lúc này mới mơ màng nhận lấy.

"Hửm?"

Giọng nói của thiếu niên còn chưa tỉnh hẳn, mang theo chút lười biếng lẫn ngái ngủ, điện thoại áp sát tai, cậu lim dim mắt khẽ kêu một tiếng.

"Là... là bà chủ?!"

Giọng nói xa lạ nhưng đầy kích động từ đầu dây bên kia khiến Bách Châu tỉnh táo được một nửa. Cậu mở mắt, lẩm bẩm đáp: "Anh gọi nhầm rồi."

"Không... không đâu, đây đúng là số của Trì tổng mà!"

Trì tổng? Trì Thư Dực?!

Bách Châu bật dậy khỏi giường. Không đúng! Vừa nãy là ai đưa điện thoại cho cậu?! Mà điện thoại đó lại là của ai?!

Chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, thì đáp án đã tự hiện ra trước mắt cậu.

Một cánh tay đưa qua từ phía sau, lấy điện thoại từ tay Bách Châu. Người đàn ông tuấn tú khẽ mỉm cười với thiếu niên vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Giọng nói trầm thấp mang từ tính liền tiếp lời Bách Châu một cách tự nhiên:

"Không gọi nhầm đâu, có gì cứ nói."

Trì Thư Dực chẳng hề có ý né tránh, cứ thế dựa vào đầu giường trò chuyện công việc. Mấy chiếc cúc trước ngực bị cọ rơi trong lúc ngủ, để lộ l*иg ngực trắng rắn chắc, bên dưới là cơ bụng mờ mờ ẩn hiện dưới lớp áo ngủ bằng lụa.

Theo lý mà nói, sáng sớm tỉnh dậy được ngắm mỹ nam như vậy đúng là phúc phần hiếm có. Nhưng vào thời điểm này, Bách Châu lại sợ đến mức không dám thở mạnh.

Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?! Sao cậu lại tỉnh dậy trên giường của nhân vật thụ chính?!

Bách Châu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mới từ từ mở ra. Trước mặt vẫn là gương mặt đẹp trai ấy.

"Sao vậy Châu Châu, thấy không khỏe ở đâu à?" Trì Thư Dực thấy sắc mặt cậu trắng bệch, liền đưa tay che lấy ống nghe, cúi người lo lắng hỏi.

Anh như vậy lại càng không đúng chút nào đâu a a a a a...!

Bách Châu lắc đầu trong vô thức, cố gắng bình tĩnh nhớ lại sự việc xảy ra tối qua.

Hôm qua, cậu mượn phòng tắm của Trì Thư Dực, sau đó Trì Thư Dực giúp cậu sấy tóc, rồi thì... chẳng còn "rồi thì" gì nữa cả.

Vậy là cậu ngủ gật lúc đang sấy tóc sao? Vậy tại sao Trì Thư Dực không đưa cậu về phòng? Với lại, lúc nãy rõ ràng biết không phải điện thoại của cậu, vậy mà vẫn đưa cho cậu?

Ngay khi Bách Châu đang huy động hết tế bào não để phân tích, thì người đàn ông kia đã gọi điện xong.

"Em ngủ quên mất, anh sợ đưa em về phòng sẽ làm em tỉnh giấc." Trì Thư Dực nhẹ nhàng giải thích.

Thì ra là vậy, đúng là chu đáo quá rồi! Bách Châu thở phào nhẹ nhõm, thầm chê bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Người ta là nhân vật thụ chính trong tiểu thuyết song khiết đó nhé, cho dù có cởi sạch nằm chung giường cũng chỉ đắp chăn mà nói chuyện phiếm thôi. Huống chi quần áo vẫn còn mặc tử tế thế này, thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?

Cậu đúng là bị Phó Lâm Nhất làm hư rồi, nhìn đâu cũng thấy màu xám.

3

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.