0 chữ
Chương 12
Thế giới 1 - Chương 12: Trà xanh nhà quê
Nghĩ vậy, Phó Lâm Thần lại thấy mọi chuyện cũng không tệ đến mức đó. Nếu nhìn theo cách này thì dù có theo đuổi Bách Châu, hắn cũng đâu phải chen chân vào tình cảm của người khác, phải gọi là can đảm theo đuổi tình yêu mới đúng!
Vừa nghĩ như vậy, Phó Lâm Thần vừa cảm thán: Thì ra tiêu chuẩn đạo đức của mình cũng chẳng cao lắm, trước kia thật sự là đã tự đánh giá mình quá tốt rồi.
Đường Minh Viễn tự biết mình thất lễ, vội vàng chuyển chủ đề, chủ động giới thiệu: "Còn đây là Phó Lâm Nhất, bạn cùng phòng khác của tụi mình, người bên cạnh là anh trai cậu ấy, Phó Lâm Thần, chắc cậu cũng từng nghe qua rồi, chính là người của Tập đoàn Phó thị đó."
Bách Châu nhìn theo hướng đó, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo hoodie đen đang yên lặng ngồi đầu giường sắp xếp hành lý. Hàng mi dày như cánh quạ cụp xuống, làn da trắng đến mức có thể thấy mạch máu ẩn hiện dưới ánh nắng.
Người bị nhắc đến, Phó Lâm Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy quét qua Bách Châu, rồi rơi lên đôi bàn tay đang nắm chặt nhau của Trì Thư Dực và Bách Châu, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
"Không ngờ em trai của Phó tổng lại học cùng phòng với Châu Châu. Sau này mong được cậu quan tâm nhiều hơn nhé. Hôm nào mọi người đông đủ, tôi mời cả phòng đi ăn."
Trì Thư Dực rất tự nhiên nhận lấy nhiệm vụ giúp Bách Châu trải giường. Vừa kéo chăn ra, vừa trò chuyện, từng câu từng chữ đều ngầm nhấn mạnh mối quan hệ thân thiết giữa anh và Bách Châu.
Phó Lâm Thần đứng dựa vào giường của Phó Lâm Nhất, nghe vậy thì kéo khóe miệng cười nhạt: "Thằng nhóc này tôi không quản nổi đâu."
Phó Lâm Nhất liếc nhìn người anh kỳ quặc của mình, lại lướt qua bóng lưng bận rộn của Trì Thư Dực, ánh mắt dừng thẳng trên người Bách Châu.
Bách Châu cảm thấy có người đang nhìn mình, quay đầu lại thì bắt gặp đôi mắt bình thản kia. Nghĩ đến nhiệm vụ số 3 vẫn chưa hoàn thành, cậu chột dạ, nở nụ cười ngại ngùng với Phó Lâm Nhất.
Phó Lâm Nhất cúi đầu thu ánh mắt về, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục sắp xếp vali của mình.
"Ê? Bách Châu, cậu vẫn chưa giới thiệu người đưa cậu tới là ai đó?"
Bên kia, Đường Minh Viễn đã lấy lại tinh thần sau cơn ngượng, lại tiếp tục bắt chuyện, muốn làm dịu bầu không khí.
Không ngờ câu hỏi vừa dứt, cả phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng. Ngay cả Trì Thư Dực và Phó Lâm Nhất đang dọn dẹp cũng ngừng tay.
Tuy không ai ngẩng đầu lên, nhưng rõ ràng tất cả đều hiểu ý, đồng loạt im lặng chờ đợi câu trả lời của thiếu niên.
Trong lòng Phó Lâm Thần là một mớ hỗn độn. Vừa mong chờ, vừa lo sợ, nếu Bách Châu thừa nhận mình đang yêu Trì Thư Dực, vậy thì hắn cũng không thể tiếp tục giả vờ ngốc nghếch tự lừa dối chính mình nữa rồi.
Hắn chỉ còn cách nhắm mắt đưa chân, tiếp tục dẫm nát cái gọi là "đạo đức" của bản thân thêm lần nữa.
Phó Lâm Thần mím môi không nói, bầu không khí quanh hắn càng lúc càng nặng nề, trong đầu không ngừng xem lại tiêu chuẩn đạo đức của mình.
Đường Minh Viễn: Gì nữa vậy?
Bách Châu nhìn công chính, lại liếc nhìn thụ chính, biết rõ hôm nay không phải thời cơ tốt để hoàn thành nhiệm vụ, nên quyết định không làm loạn, không can thiệp vào tình cảm của hai nhân vật chính.
"Anh Thư Dực là anh trai nhà hàng xóm trước kia của em. Lần đầu lên thành phố học đại học, mẹ em nhờ anh ấy chăm sóc một chút."
"Anh trai nhà hàng xóm?" Phó Lâm Thần bất ngờ đứng thẳng người, lặp lại.
Bách Châu gật đầu.
Khóe môi Phó Lâm Thần không giấu được mà cong lên, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy sảng khoái, nhẹ nhõm. Đạo đức của hắn còn cứu được! Người nắm tay cậu sau này thật sự có khả năng là hắn!
Ngay cả giọng nói khi nói chuyện với Bách Châu cũng trở nên nhiệt tình không kiểm soát: "Thì ra là anh trai hàng xóm chăm sóc em hả?"
Bách Châu thấy Phó Lâm Thần vui mừng như vậy, càng tin chắc mình vừa thành công làm trợ thủ. Thì ra công chính đã sớm có ý với thụ chính rồi.
Vì thế càng tích cực gật đầu hơn, không hề để ý đến bàn tay đang nắm chăn của Trì Thư Dực bên cạnh khẽ biến dạng.
"Có gì cần giúp đỡ cứ nói với anh nhé. Anh là người nhiệt tình nhất đó, hoặc nói với Phó Lâm Nhất cũng được." Phó Lâm Thần nói xong thì đá đá đứa em đang im lặng bên cạnh: "Nghe chưa, sau này nhớ chăm sóc bạn học Bách nhé."
"Ừm." Phó Lâm Nhất không phản bác.
"Chờ khi các cậu đủ người, cuối tuần này anh mời cả phòng đi ăn nhé?" Phó Lâm Thần học theo cách bắt chuyện của Trì Thư Dực.
"Không cần đâu, cuối tuần này Châu Châu sẽ về nhà với tôi rồi."
Trì Thư Dực không còn giữ nụ cười lịch thiệp. Một khi không cười nữa, lớp vỏ ngoài dịu dàng trên gương mặt anh lập tức biến mất, cả người toát lên vẻ lạnh lùng xa cách, giọng nói kéo dài, phẳng lặng.
"Hai người sống cùng nhau à?" Đường Minh Viễn buột miệng hỏi.
Trì Thư Dực liếc Đường Minh Viễn ánh mắt đầy tán thưởng, đứng dậy khoác vai Bách Châu trả lời: "Ừ, cuối tuần này Châu Châu nói muốn về nhà ăn lẩu."
Nói đến hai chữ "về nhà", anh cố ý dừng lại, còn hơi nhấn mạnh. Dù có ngốc đến đâu thì cũng nhìn ra được tên Phó Lâm Thần này đang có tâm tư không đứng đắn với Châu Châu nhà mình. Bảo sao bữa tiệc hôm đó, ngay lần đầu gặp anh đã thấy hắn ta không phải người tử tế gì.
Vừa nghĩ như vậy, Phó Lâm Thần vừa cảm thán: Thì ra tiêu chuẩn đạo đức của mình cũng chẳng cao lắm, trước kia thật sự là đã tự đánh giá mình quá tốt rồi.
Đường Minh Viễn tự biết mình thất lễ, vội vàng chuyển chủ đề, chủ động giới thiệu: "Còn đây là Phó Lâm Nhất, bạn cùng phòng khác của tụi mình, người bên cạnh là anh trai cậu ấy, Phó Lâm Thần, chắc cậu cũng từng nghe qua rồi, chính là người của Tập đoàn Phó thị đó."
Bách Châu nhìn theo hướng đó, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo hoodie đen đang yên lặng ngồi đầu giường sắp xếp hành lý. Hàng mi dày như cánh quạ cụp xuống, làn da trắng đến mức có thể thấy mạch máu ẩn hiện dưới ánh nắng.
"Không ngờ em trai của Phó tổng lại học cùng phòng với Châu Châu. Sau này mong được cậu quan tâm nhiều hơn nhé. Hôm nào mọi người đông đủ, tôi mời cả phòng đi ăn."
Trì Thư Dực rất tự nhiên nhận lấy nhiệm vụ giúp Bách Châu trải giường. Vừa kéo chăn ra, vừa trò chuyện, từng câu từng chữ đều ngầm nhấn mạnh mối quan hệ thân thiết giữa anh và Bách Châu.
Phó Lâm Thần đứng dựa vào giường của Phó Lâm Nhất, nghe vậy thì kéo khóe miệng cười nhạt: "Thằng nhóc này tôi không quản nổi đâu."
Phó Lâm Nhất liếc nhìn người anh kỳ quặc của mình, lại lướt qua bóng lưng bận rộn của Trì Thư Dực, ánh mắt dừng thẳng trên người Bách Châu.
Phó Lâm Nhất cúi đầu thu ánh mắt về, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục sắp xếp vali của mình.
"Ê? Bách Châu, cậu vẫn chưa giới thiệu người đưa cậu tới là ai đó?"
Bên kia, Đường Minh Viễn đã lấy lại tinh thần sau cơn ngượng, lại tiếp tục bắt chuyện, muốn làm dịu bầu không khí.
Không ngờ câu hỏi vừa dứt, cả phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng. Ngay cả Trì Thư Dực và Phó Lâm Nhất đang dọn dẹp cũng ngừng tay.
Tuy không ai ngẩng đầu lên, nhưng rõ ràng tất cả đều hiểu ý, đồng loạt im lặng chờ đợi câu trả lời của thiếu niên.
Trong lòng Phó Lâm Thần là một mớ hỗn độn. Vừa mong chờ, vừa lo sợ, nếu Bách Châu thừa nhận mình đang yêu Trì Thư Dực, vậy thì hắn cũng không thể tiếp tục giả vờ ngốc nghếch tự lừa dối chính mình nữa rồi.
Phó Lâm Thần mím môi không nói, bầu không khí quanh hắn càng lúc càng nặng nề, trong đầu không ngừng xem lại tiêu chuẩn đạo đức của mình.
Đường Minh Viễn: Gì nữa vậy?
Bách Châu nhìn công chính, lại liếc nhìn thụ chính, biết rõ hôm nay không phải thời cơ tốt để hoàn thành nhiệm vụ, nên quyết định không làm loạn, không can thiệp vào tình cảm của hai nhân vật chính.
"Anh Thư Dực là anh trai nhà hàng xóm trước kia của em. Lần đầu lên thành phố học đại học, mẹ em nhờ anh ấy chăm sóc một chút."
"Anh trai nhà hàng xóm?" Phó Lâm Thần bất ngờ đứng thẳng người, lặp lại.
Bách Châu gật đầu.
Khóe môi Phó Lâm Thần không giấu được mà cong lên, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy sảng khoái, nhẹ nhõm. Đạo đức của hắn còn cứu được! Người nắm tay cậu sau này thật sự có khả năng là hắn!
Ngay cả giọng nói khi nói chuyện với Bách Châu cũng trở nên nhiệt tình không kiểm soát: "Thì ra là anh trai hàng xóm chăm sóc em hả?"
Bách Châu thấy Phó Lâm Thần vui mừng như vậy, càng tin chắc mình vừa thành công làm trợ thủ. Thì ra công chính đã sớm có ý với thụ chính rồi.
Vì thế càng tích cực gật đầu hơn, không hề để ý đến bàn tay đang nắm chăn của Trì Thư Dực bên cạnh khẽ biến dạng.
"Có gì cần giúp đỡ cứ nói với anh nhé. Anh là người nhiệt tình nhất đó, hoặc nói với Phó Lâm Nhất cũng được." Phó Lâm Thần nói xong thì đá đá đứa em đang im lặng bên cạnh: "Nghe chưa, sau này nhớ chăm sóc bạn học Bách nhé."
"Ừm." Phó Lâm Nhất không phản bác.
"Chờ khi các cậu đủ người, cuối tuần này anh mời cả phòng đi ăn nhé?" Phó Lâm Thần học theo cách bắt chuyện của Trì Thư Dực.
"Không cần đâu, cuối tuần này Châu Châu sẽ về nhà với tôi rồi."
Trì Thư Dực không còn giữ nụ cười lịch thiệp. Một khi không cười nữa, lớp vỏ ngoài dịu dàng trên gương mặt anh lập tức biến mất, cả người toát lên vẻ lạnh lùng xa cách, giọng nói kéo dài, phẳng lặng.
"Hai người sống cùng nhau à?" Đường Minh Viễn buột miệng hỏi.
Trì Thư Dực liếc Đường Minh Viễn ánh mắt đầy tán thưởng, đứng dậy khoác vai Bách Châu trả lời: "Ừ, cuối tuần này Châu Châu nói muốn về nhà ăn lẩu."
Nói đến hai chữ "về nhà", anh cố ý dừng lại, còn hơi nhấn mạnh. Dù có ngốc đến đâu thì cũng nhìn ra được tên Phó Lâm Thần này đang có tâm tư không đứng đắn với Châu Châu nhà mình. Bảo sao bữa tiệc hôm đó, ngay lần đầu gặp anh đã thấy hắn ta không phải người tử tế gì.
3
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
