0 chữ
Chương 11
Thế giới 1 - Chương 11: Trà xanh nhà quê
Bách Châu nhìn nhiệm vụ 3 vừa được cập nhật, lập tức rơi vào trầm mặc.
[Nhiệm vụ ba: Bị nhân vật thụ chính bắt gặp lúc đang quyến rũ công chính.]
Vừa phát nhiệm vụ xong, hệ thống đã nhảy ra thanh minh ngay:
[Thật sự không liên quan gì đến tôi, thế giới tiếp theo chắc chắn, chắc chắn sẽ không còn loại nhiệm vụ thế này nữa.]
Nói xong lại cảm thấy có gì đó sai sai, cũng không biết phải giải thích thế nào, nghẹn lời không nói thêm câu nào.
"Tôi tin cậu mà." Bách Châu âm thầm trấn an hệ thống trong lòng.
Dù sao thì về sau trong ký túc xá, cậu cũng nên sống kín tiếng một chút, tuyệt đối đừng để Phó Lâm Nhất phát hiện ra cậu từng có chuyện gì đó với Phó Lâm Thần, dù chỉ là cậu đơn phương quyến rũ hắn ta.
"Nếu ở ký túc mà không quen thì sau khi huấn luyện quân sự kết thúc hãy xin chuyển sang học bán trú đi. Anh sẽ mua cho em một căn hộ gần trường, tiện đi lại hơn."
Trì Thư Dực ngồi xổm trên đất giúp cậu thu dọn hành lý, thuận miệng nói: "Anh đã xem qua vài chỗ rồi, lát nữa em chọn thử một cái xem sao?"
"Trước mắt thì chưa cần đâu, ở ký túc xá cũng ổn mà." Bách Châu khoát tay từ chối.
Nếu bạn cùng phòng không phát hiện ra cậu mơ tưởng muốn làm chị dâu của người ta thì càng tốt...
"Ừ, vậy cuối tuần anh đưa em tới, đồ đạc nhiều thế này một mình em cũng bất tiện."
Bách Châu gật đầu.
Hôm khai giảng náo nhiệt vô cùng, Trì Thư Dực xách hành lý giúp cậu, từ chối lời đề nghị giúp đỡ từ một đàn anh rồi dẫn cậu đi về phía khu ký túc xá.
"Anh cũng từng tốt nghiệp Đại học A đấy, nếu chênh nhau vài khóa thì chắc cũng sẽ là đàn anh xách hành lý cho Châu Châu rồi." Trì Thư Dực cười đùa.
Ký túc xá của Học viện Công nghệ Thông tin rất dễ tìm, chưa bao lâu hai người đã tới nơi.
Đứng trước khu ký túc xá, không hiểu sao Bách Châu lại có cảm giác bất an.
"Hay là tới đây thôi, anh cứ đi lo việc của mình đi, phần còn lại để em tự làm được rồi."
Trì Thư Dực nói: "Hôm nay cuối tuần, anh rảnh, đã đến tận nơi rồi thì lên cùng em luôn."
Bách Châu lặng lẽ đi theo sau Trì Thư Dực, hy vọng mình chỉ đang quá nhạy cảm.
Tiếc là thực tế chứng minh: Cảm giác của cậu không sai.
Vừa mở cửa phòng ký túc, mái tóc đen quen thuộc, dáng người cao ráo cùng đôi bàn tay to từng bị cậu nắm lấy...
"Phó tổng?"
Thấy Phó Lâm Thần, Trì Thư Dực có chút bất ngờ nhưng vẫn lịch sự chào hỏi trước.
Phó Lâm Thần mở cửa ra thấy Bách Châu và Trì Thư Dực, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, cúi đầu liếc thấy chiếc vali trong tay Trì Thư Dực đang xách giúp Bách Châu, sắc mặt lập tức lạnh đi, hừ nhẹ một tiếng rồi né ánh mắt, đáp lại lời chào của Trì Thư Dực chỉ bằng cái gật đầu xã giao.
"Là bạn cùng phòng thứ ba của chúng ta tới rồi sao?!"
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Minh Viễn phấn khích chạy ra. Cuối cùng cũng có người tới giải cứu anh ta rồi! Nãy giờ chỉ có mình anh ta ở chung với hai vị đại ca này, thật sự sắp ngượng chết mất!
"Chào cậu, tôi là Bách Châu."
"Tôi tên là Đường Minh Viễn. Nhìn cậu nhỏ tuổi hơn tôi, gọi tôi là Viễn ca là được rồi, sau này tôi che chở cho cậu!" Đường Minh Viễn kích động nắm tay Bách Châu, ánh mắt đầy mong chờ.
Nhìn vào tính cách, Bách Châu đoán đây chính là "Tối nay không ngủ trước" trong nhóm tân sinh viên.
"Viễn ca." Đôi mắt xinh đẹp của Bách Châu cong lên, mỉm cười đáp lại.
Nụ cười đó khiến gương mặt vốn cởi mở vô tư của Đường Minh Viễn như bị mũi tên tình yêu bắn trúng, đỏ ửng cả lên, nét mặt cũng trở nên mất tự nhiên, quên cả buông tay ra.
Tỉnh táo lại mới phát hiện ánh mắt cả phòng đều đổ dồn về phía đôi tay của mình, anh ta vội vàng buông ra.
Thấy hai người buông tay nhau, Phó Lâm Thần mới chậm rãi thu ánh mắt lại, trong lòng tự giễu: Nhìn cái gì chứ, buông rồi cũng chẳng tới lượt mình nắm.
Đã nửa tháng nay hắn chưa gặp lại Bách Châu. Đêm đó, mối tình đầu bất ngờ mà ngắn ngủi kia như một đóa quỳnh nở rồi tàn trong chốc lát. Tưởng rằng thời gian sẽ khiến hắn quên đi, không ngờ khi gặp lại người ấy, tim hắn lại không kìm được mà đập rộn ràng.
Phó Lâm Thần thoáng có chút ngẩn ngơ. Hôm đó khi người kia bị đưa đi, hắn đã hối hận rồi. Ít nhất cũng nên hỏi vài câu, xin phương thức liên lạc. Lỡ như... lỡ như họ không phải quan hệ như vậy thì sao?
Thậm chí hắn còn âm thầm ngẫm lại nhiều lần, nếu hôm đó hắn phản ứng nhanh hơn, sớm chút nắm lấy tay thiếu niên, nhanh chân giành trước cái tên họ Trì gì đó đến "bắt gian", chủ động đòi một danh phận cho mình, thì sau này lên làm chính cũng thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng mỗi lần tưởng tượng tới nửa chừng, hắn lại bắt đầu khinh bỉ chính mình. Chết tiệt, sao hắn lại có thể nghĩ như vậy cơ chứ?!
Phó Lâm Thần âm thầm chửi rủa bản thân không biết xấu hổ. Cũng may lúc đó không làm thật, nếu không thì hắn còn ra thể thống gì nữa? Đường đường là người thừa kế Tập đoàn Phó thị, lại đi làm tiểu tam?!
Tuy nhiên, nói vậy chứ cũng chưa chắc đã là tiểu tam... Dù sao thì Bách Châu cũng đâu có tận miệng thừa nhận là đang yêu Trì Thư Dực, ai là tiểu tam còn chưa biết đâu.
[Nhiệm vụ ba: Bị nhân vật thụ chính bắt gặp lúc đang quyến rũ công chính.]
Vừa phát nhiệm vụ xong, hệ thống đã nhảy ra thanh minh ngay:
[Thật sự không liên quan gì đến tôi, thế giới tiếp theo chắc chắn, chắc chắn sẽ không còn loại nhiệm vụ thế này nữa.]
Nói xong lại cảm thấy có gì đó sai sai, cũng không biết phải giải thích thế nào, nghẹn lời không nói thêm câu nào.
"Tôi tin cậu mà." Bách Châu âm thầm trấn an hệ thống trong lòng.
Dù sao thì về sau trong ký túc xá, cậu cũng nên sống kín tiếng một chút, tuyệt đối đừng để Phó Lâm Nhất phát hiện ra cậu từng có chuyện gì đó với Phó Lâm Thần, dù chỉ là cậu đơn phương quyến rũ hắn ta.
"Nếu ở ký túc mà không quen thì sau khi huấn luyện quân sự kết thúc hãy xin chuyển sang học bán trú đi. Anh sẽ mua cho em một căn hộ gần trường, tiện đi lại hơn."
"Trước mắt thì chưa cần đâu, ở ký túc xá cũng ổn mà." Bách Châu khoát tay từ chối.
Nếu bạn cùng phòng không phát hiện ra cậu mơ tưởng muốn làm chị dâu của người ta thì càng tốt...
"Ừ, vậy cuối tuần anh đưa em tới, đồ đạc nhiều thế này một mình em cũng bất tiện."
Bách Châu gật đầu.
Hôm khai giảng náo nhiệt vô cùng, Trì Thư Dực xách hành lý giúp cậu, từ chối lời đề nghị giúp đỡ từ một đàn anh rồi dẫn cậu đi về phía khu ký túc xá.
"Anh cũng từng tốt nghiệp Đại học A đấy, nếu chênh nhau vài khóa thì chắc cũng sẽ là đàn anh xách hành lý cho Châu Châu rồi." Trì Thư Dực cười đùa.
Ký túc xá của Học viện Công nghệ Thông tin rất dễ tìm, chưa bao lâu hai người đã tới nơi.
"Hay là tới đây thôi, anh cứ đi lo việc của mình đi, phần còn lại để em tự làm được rồi."
Trì Thư Dực nói: "Hôm nay cuối tuần, anh rảnh, đã đến tận nơi rồi thì lên cùng em luôn."
Bách Châu lặng lẽ đi theo sau Trì Thư Dực, hy vọng mình chỉ đang quá nhạy cảm.
Tiếc là thực tế chứng minh: Cảm giác của cậu không sai.
Vừa mở cửa phòng ký túc, mái tóc đen quen thuộc, dáng người cao ráo cùng đôi bàn tay to từng bị cậu nắm lấy...
"Phó tổng?"
Thấy Phó Lâm Thần, Trì Thư Dực có chút bất ngờ nhưng vẫn lịch sự chào hỏi trước.
Phó Lâm Thần mở cửa ra thấy Bách Châu và Trì Thư Dực, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, cúi đầu liếc thấy chiếc vali trong tay Trì Thư Dực đang xách giúp Bách Châu, sắc mặt lập tức lạnh đi, hừ nhẹ một tiếng rồi né ánh mắt, đáp lại lời chào của Trì Thư Dực chỉ bằng cái gật đầu xã giao.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Minh Viễn phấn khích chạy ra. Cuối cùng cũng có người tới giải cứu anh ta rồi! Nãy giờ chỉ có mình anh ta ở chung với hai vị đại ca này, thật sự sắp ngượng chết mất!
"Chào cậu, tôi là Bách Châu."
"Tôi tên là Đường Minh Viễn. Nhìn cậu nhỏ tuổi hơn tôi, gọi tôi là Viễn ca là được rồi, sau này tôi che chở cho cậu!" Đường Minh Viễn kích động nắm tay Bách Châu, ánh mắt đầy mong chờ.
Nhìn vào tính cách, Bách Châu đoán đây chính là "Tối nay không ngủ trước" trong nhóm tân sinh viên.
"Viễn ca." Đôi mắt xinh đẹp của Bách Châu cong lên, mỉm cười đáp lại.
Nụ cười đó khiến gương mặt vốn cởi mở vô tư của Đường Minh Viễn như bị mũi tên tình yêu bắn trúng, đỏ ửng cả lên, nét mặt cũng trở nên mất tự nhiên, quên cả buông tay ra.
Tỉnh táo lại mới phát hiện ánh mắt cả phòng đều đổ dồn về phía đôi tay của mình, anh ta vội vàng buông ra.
Thấy hai người buông tay nhau, Phó Lâm Thần mới chậm rãi thu ánh mắt lại, trong lòng tự giễu: Nhìn cái gì chứ, buông rồi cũng chẳng tới lượt mình nắm.
Đã nửa tháng nay hắn chưa gặp lại Bách Châu. Đêm đó, mối tình đầu bất ngờ mà ngắn ngủi kia như một đóa quỳnh nở rồi tàn trong chốc lát. Tưởng rằng thời gian sẽ khiến hắn quên đi, không ngờ khi gặp lại người ấy, tim hắn lại không kìm được mà đập rộn ràng.
Phó Lâm Thần thoáng có chút ngẩn ngơ. Hôm đó khi người kia bị đưa đi, hắn đã hối hận rồi. Ít nhất cũng nên hỏi vài câu, xin phương thức liên lạc. Lỡ như... lỡ như họ không phải quan hệ như vậy thì sao?
Thậm chí hắn còn âm thầm ngẫm lại nhiều lần, nếu hôm đó hắn phản ứng nhanh hơn, sớm chút nắm lấy tay thiếu niên, nhanh chân giành trước cái tên họ Trì gì đó đến "bắt gian", chủ động đòi một danh phận cho mình, thì sau này lên làm chính cũng thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng mỗi lần tưởng tượng tới nửa chừng, hắn lại bắt đầu khinh bỉ chính mình. Chết tiệt, sao hắn lại có thể nghĩ như vậy cơ chứ?!
Phó Lâm Thần âm thầm chửi rủa bản thân không biết xấu hổ. Cũng may lúc đó không làm thật, nếu không thì hắn còn ra thể thống gì nữa? Đường đường là người thừa kế Tập đoàn Phó thị, lại đi làm tiểu tam?!
Tuy nhiên, nói vậy chứ cũng chưa chắc đã là tiểu tam... Dù sao thì Bách Châu cũng đâu có tận miệng thừa nhận là đang yêu Trì Thư Dực, ai là tiểu tam còn chưa biết đâu.
4
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
