TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Còn nguyên nhân vì sao, là bởi vì Diệp Kỳ thật sự quá không biết xấu hổ. Anh làm bộ như mình rất biết giữ thể diện, rất để ý mặt mũi, nhưng những việc anh làm thì hết sức không biết xấu hổ. Đã thế, anh lại còn không bao giờ thừa nhận.

Nhiều khi Ân Từ tự thấy cô quá coi trọng lý lẽ, bằng không thế nào cũng phải đánh Diệp Kỳ một trận cho ra trò.

Lần này, cô lại phải nhịn xuống cái ý định muốn hành hung Diệp Kỳ ngay trước cửa cục Công An. Tạm thời cô vẫn dùng lời hay ý đẹp để khuyên nhủ: “Đừng xen vào việc người khác, anh làm tốt chức trách của mình là được rồi. Cảnh sát nhân dân, cũng không cần quá để ý đến đời sống cá nhân của dân.”

“Tôi không để tâm đến đời sống của người khác, Ân Từ, như lúc ở Mỹ em lạnh lùng đẩy tôi ra xa ngàn dặm thì tôi còn có thể buông tay. Nhưng bây giờ em đã quay lại Kinh Hoa, em thật sự nghĩ mình có thể xem tôi như không khí?” Lời nói này từ miệng Diệp Kỳ thốt ra rõ ràng mang ý uy hϊếp.

Ân Từ đã hình thành thói quen, cô thậm chí trở tay rút từ túi trong áo khoác tây ra thẻ phòng đưa cho Diệp Kỳ. Diệp Kỳ nhận lấy mới phát hiện đó là thẻ phòng. Lúc anh còn đang há to miệng vì hành động của cô thì Ân Từ trêu đùa: “Nếu anh có ý định gì, vậy thì cứ thử xem!”

Trên mặt Diệp Kỳ thoáng lên nỗi nhục nhã khi bị trêu đùa. Nhưng anh không hổ danh là loại người mà đến cả Ân Từ cũng cảm thấy là người không biết xấu hổ. Diệp Kỳ chỉ khựng lại một giây đồng hồ, rồi anh lập tức lấy lại tinh thần, phản công: “Vậy em cứ đợi tôi. Tôi lập tức thu xếp, hai ngày tới tôi được nghỉ phép.”

Anh vừa nói vừa cúi sát vào cửa kính xe, cố ý đè thấp âm lượng nói: “Đảm bảo trong hai ngày này tôi sẽ hầu em thật thoải mái.”

“A, anh cũng tán tỉnh nhóm bạn gái cũ như vậy sao?” Ân Từ hỏi.

Mặt Diệp Kỳ không đổi sắc: “Ghen?”

Ân Từ cười, cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô tràn đầy vẻ khinh thường, cô cười nói: “Thật đáng tiếc, tôi thấy kiểu tán tỉnh của anh vô cùng ghê tởm. Hơn nữa, trải nghiệm lần trước...”

Ân Từ cố tình kéo dài giọng, rồi cô nói: “Cũng chẳng thoải mái.”

Sắc mặt Diệp Kỳ hoàn toàn suy sụp.

KO!

Ân Từ thấy anh im bặt, kɧoáı ©ảʍ khi cãi thắng đột nhiên xuất hiện. Cô nâng cửa xe lên, lần này Diệp Kỳ không ngăn cản nữa.

Ân Từ chẳng buồn liếc nhìn anh thêm một lần, chỉ nói với tài xế: “Đi!”

Tài xế nghe vậy mới lên xe. Trước khi vào ghế lái, cậu ấy còn không quên hung hăng liếc Diệp Kỳ một cái.

Chiếc xe lướt đi nghênh ngang, Diệp Kỳ đứng yên tại chỗ, nắm chặt thẻ phòng trong tay, anh còn chưa kịp nhét nó vào túi, điện thoại anh đã reo lên.

Là ông cụ Diệp gọi.

Diệp Kỳ lập tức có linh cảm chẳng lành.

Vừa bắt máy, âm thanh uy nghiêm của ông cụ Diệp đã vang lên: “Diệp Kỳ, cháu lập tức quay về, tiện thể đi đến chỗ Diệp Tinh, người phụ nữ kia cũng đang ở đó, đưa cả hai đứa nó về đây. Nếu cháu còn không về, ta có rất nhiều cách để ép cháu trở về. Còn nếu Diệp Tinh không chịu về, cứ nói với nó, sau đêm nay nó đừng mong mang họ Diệp nữa.”

“Biết rồi.”

Diệp Kỳ cúp máy xong liền chuẩn bị lái xe đi tìm Diệp Tinh. Tuy anh cũng không muốn đi, nhưng lão hoàng đế trong nhà đã lên tiếng, cũng chỉ có thể như vậy.

Vừa mới ra đến đại lộ, Diệp Kỳ liền nhận được tin nhắn của Diệp Tinh, nói là cậu ấy đang trên đường về nhà, bảo anh khỏi cần tới đón.

6

0

4 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.