TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Ân Từ trầm ngâm một lát, cô dứt khoát nói: “Việc này bọn họ có cầu cũng không được.”

“… Xem ra Ân tổng đến đây là để tiêm cho tôi mũi thuốc tinh thần.”

“Cũng không hẳn là vậy…”

Ân Từ còn chưa nói hết câu, bên tai bỗng vang lên tiếng “thùng thùng” gõ vào cửa sổ. Trần Vân và Ân Từ đồng thời quay nhìn ra ngoài cửa sổ bên phía Ân Từ. Dưới ánh đèn đường mờ tối, một gương mặt đột ngột hiện ra trong bóng đêm.

Là Diệp Kỳ.

“A!” Làm Trần Vân giật mình suýt nhảy dựng.

Ân Từ lại rất bình tĩnh, cô nói: “Không sao đâu, anh ta nhìn không thấy cũng nghe không được. Cảnh sát Trần, chuyện này cô cứ yên tâm mà làm, tôi vẫn ở Kinh Hoa, bọn họ cầu cũng không được.”

Trần Vân trầm tư vài giây, cô bất chợt mở miệng nói: “Ở Kinh Hoa này đã lâu rồi tôi không thấy ai như Ân tổng. Cô là người tốt, nhưng…”

Trần Vân đổi cách nói, giọng điệu cô ta đầy lo lắng: “Thật ra, với thân phận của Ân tổng thì không cần tôi nhắc, chuyện là, gia thế nhà Diệp Kỳ không đơn giản. Nếu cô quá gần gũi với anh ta, sẽ có chuyện không hay xảy ra.”

Ban đầu Trần Vân chỉ định nhắc khéo Ân Từ, nhưng lời đến miệng lại trở thành nói trắng ra như vậy.

Ân Từ không nghĩ tới điều Trần Vân tận tình khuyên bảo dặn dò lại là cái này, cô há miệng thở dốc, cái gì đều không nói thành lời.

“Thùng thùng!”

Diệp Kỳ lại lần nữa gõ cửa xe, Ân Từ bực mình hạ kính xuống. Diệp Kỳ vừa thấy kính xe hạ xuống thì vội vàng thò mặt lại gần, anh hoàn toàn không nhận ra Trần Vân đang ở trong xe. Anh bày ra bộ mặt tươi cười hỏi: “Em đến rồi, muốn gặp tôi?”

Ân Từ: Mệt mỏi đến choáng cả đầu.

Trần Vân: “... Bệnh thần kinh!”

Diệp Kỳ vừa thấy Trần Vân sắc mặt đã thay đổi trong nháy mắt. Ân Từ thấy cảnh đó thì cố ý trêu anh: “Sao vậy? Thấy cảnh sát Trần lại không vui đến vậy?”

“Tôi chỉ thấy em mới thấy vui.” Diệp Kỳ không chút do dự.

Trần Vân mắng anh thêm một câu nữa, cúi đầu nói nhỏ gì đó với Ân Từ rồi xuống xe. Trước khi Trần Vân đóng cửa, Ân Từ nói với cô ta: “Cô yên tâm đi! Chuyện vừa nói tôi sẽ làm được.”

Cuối cùng thì Trần Vân cũng hoàn toàn bị Diệp Kỳ làm cho phát ghê. Trước khi trở vào cục, cô ta còn hung hăng trừng mắt liếc anh một cái. Diệp Kỳ chỉ cười cười, ngay sau đó anh khom lưng cúi đầu hỏi Ân Từ: “Cô ấy nói gì với em vậy?”

“Chỉ là nói vài chuyện nghiêm túc thôi.” Ân Từ đáp cho có lệ.

“Là vụ án đầu độc sao? Sao không bàn cùng tôi?” Diệp Kỳ rất bất mãn.

Ân Từ đặt tay phải lên mép cửa sổ, cô đề phòng Diệp Kỳ, sợ anh thò tay vào mở cửa xe.

Diệp Kỳ rõ ràng nhận ra động tác của cô, anh lùi lại một chút, rồi hứa hẹn: “Em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không đến gần. Em không cho tôi lên xe, tôi sẽ không lên.”

Đối với lời anh đảm bảo, Ân Từ chỉ đáp đúng một câu: “Tôi không tin anh.”

“Tôi…”

“Tôi cũng không muốn nói nhiều với anh.”

Ân Từ buông tay, cô đang định kéo kính xe lên thì Diệp Kỳ lại đặt tay lên cửa xe ấn xuống, anh mặt dày không chịu nói lý, cũng mặc kệ hành vi của mình có gì không phù hợp.

Ân Từ không vui nhìn anh, cô nén giận nói: “Diệp Kỳ, buông tay!”

Hành vi của Diệp Kỳ từ đầu đến cuối là kiểu của bọn lưu manh, chỉ có điều chính anh không thấy vậy mà thôi.

“Tôi nghe nói vụ án Lưu Bôn lại bị đào lên?” Diệp Kỳ là cảnh sát, anh biết chuyện này chắc chắn là việc dễ như trở bàn tay. Huống hồ Ân Từ dám chắc rằng từ lúc cô trở lại Kinh Hoa, anh đã bắt đầu theo dõi cô.

Diệp Kỳ là một người vừa giống lại vừa không quá giống với những người trong nhà họ Diệp. Ân Từ từng giao thiệp với rất nhiều người trong nhà họ Diệp, anh cả đạo mạo, em tư giả tạo, cả người em ba song sinh đã hy sinh kia, thậm chí cả ông cụ Diệp.

Với ai cô cũng chưa từng thất thế.

Chỉ duy nhất với Diệp Kỳ, Ân Từ là người chịu thiệt.

4

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.