0 chữ
Chương 23
Chương 23
Diêu Nguyên nói: “Vài ngày trước có một vị trưởng bối đột ngột qua đời. Nghĩ lại thì hồi nhỏ đối xử với tôi cũng không tệ, sau này lớn lên rồi thì ít gặp, nhưng bên nhà tôi nói rằng dù không còn qua lại nữa người ta vẫn luôn hỏi thăm tình hình của tôi. Vậy mà bao nhiêu năm qua, tôi đến một cuộc điện thoại cũng chưa từng gọi, trong lòng cảm thấy áy náy. Mọi chuyện bên Đông Nam Á cũng đã giải quyết xong, tôi nghĩ nên cho bản thân một kỳ nghỉ dài, liền quyết định quay về thăm viếng một chút.”
Ân Từ hỏi: “Người ấy an táng ở Kinh Hoa?”
Diêu Nguyên lắc đầu, cô ấy nói: “Nghe người nhà kể mất ở Kinh Hoa, không cứu chữa được. Sau khi hỏa táng ở Kinh Hoa thì theo di nguyện, tro cốt được đưa về Yên Đài, Yên Đài là quê hương của bà ấy. Sau này bởi vì công tác của người trong nhà bà ấy mà dọn đến Tứ Xuyên, bà ấy cũng chưa từng trở lại. Gần đất xa trời rồi, muốn lá rụng về cội.”
Ân Từ gật gật đầu, cô lại hỏi: “Chuyện này có gấp không? Nếu không thì cô đi Yên Đài trước?”
Diêu Nguyên đáp: “Không vội. Tôi dự định ở trong nước khoảng một hai năm, sau đó còn có kế hoạch du lịch Vân Nam.”
Ân Từ thắc mắc: “Cô sao lại cứ cách hai năm phải đi Vân Nam du lịch?”
Diêu Nguyên uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly, cô ấy nói: “Vân Nam là cuộc sống lý tưởng trong lòng tôi. Non sông gấm vóc như vậy, đương nhiên là tôi thường đến thường đi, sao? Cuộc sống đô thị lớn làm cô chán ghét rồi à? Lão đại, có muốn cùng tôi đi không?”
Ân Từ từ chối khéo: “Không cần, tôi cũng có kế hoạch du lịch riêng, hè này muốn đi Nam Phi một chuyến.”
Diêu Nguyên gắp một đũa đồ ăn, ăn một viên hoành thánh, giữa môi răng phát ra âm thanh trong trẻo, cô ấy vừa nhai vừa nói: “Nam Phi bên kia vẫn chưa giải quyết xong sao? Đã ba bốn năm rồi đó? Toàn bọn vô dụng!”
“Tôi chỉ đi du lịch thôi…”
Diêu Nguyên không tin: “Thôi đi! Nếu trong đầu cô mà còn có cái gọi là khái niệm du lịch thì trên đời này chẳng còn ai xứng với cái danh cuồng công việc nữa!”
Ân Từ lại nhắc lại: “Tôi chỉ đơn giản là đi chơi một chuyến, tuyệt đối không làm bất cứ công việc gì. Tôi thậm chí sẽ không để cho bọn họ biết là tôi đã đến đó.”
Diêu Nguyên tiếp tục vặn lại: “Không tin.”
Rắc rắc…
Tiếng hoành thánh bị nhai giòn vang vọng bên tai Ân Từ, cô cảm thấy lúc này Diêu Nguyên không phải đang nhai đồ ăn, mà là đang nhai đầu cô.
Cô hết cách nói: “Được rồi, được rồi! Tôi đúng là dư hơi mới nói với cô chuyện này! Tôi tìm cô là có chuyện chính.”
“Vụ án trước đó của A Bôn lại bị người ta khơi ra rồi.”
Diêu Nguyên nghi ngờ: “Không phải đã hòa giải rồi sao? Sao nữa? Người nhà lại thay đổi lời khai à?”
Ân Từ cảm thấy có chút buồn bực, cô uống một ngụm rượu, chất lỏng cay nồng lướt qua cổ họng cô, sau khi dịu lại mới nói: “Đúng vậy! Bà già đó đã qua một khoảng thời gian rồi lại bị lôi ra, đúng là một mối họa ngầm.”
Diêu Nguyên cạn lời: “Tôi đã sớm nói các người đừng nhân từ nương tay. Bà ta tuy già rồi nhưng lòng dạ vẫn chưa già. Lại thêm bà điên mẹ của Lý An Ký tìm đến bà già đó một lần nữa. Chỉ cần bà ta còn sống, có người muốn đối phó chúng ta, thì sẽ còn có kẻ không ngừng ra tay tìm đến bà ta. Người như bà ta không có giới hạn, một lần rồi sẽ có lần hai, lòng tham không đáy.”
Ân Từ hỏi cô ấy: “Vậy cô có cách gì không?”
Diêu Nguyên “hì hì” hai tiếng, cô ấy bảo đảm: “Tin tôi đi, không chai* được!”
*Ở đây Diêu Nguyên muốn nói không sai (错-cuo) được, nhưng vì đã thấm rượu mà phát âm thành không “chuo” được.
Ân Từ thở dài ngắn một tiếng, lần đầu tiên cảm thấy mình đã đưa ra quyết định sai lầm.
Ăn xong nồi lẩu thì đã hai rưỡi sáng. Diêu Nguyên lại ra quầy gọi thêm sữa chua, còn là loại ướp lạnh, Ân Từ ngăn cản nhiều lần, đều kết thúc bằng sự thất bại.
Khi tài xế lái xe tới đón, Diêu Nguyên vẫn rất tỉnh táo, còn cẩn thận dặn dò cậu ấy: “Lái cẩn thận vào, đưa lão đại về nhà an toàn.”
“Yên tâm!”
Ân Từ hỏi cô ấy: “Không đi cùng tôi à?”
Diêu Nguyên cười cười, cô ấy nói: “Tôi trực tiếp qua đó, chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, để lâu sinh biến.”
“... Dù sao cũng lớn tuổi rồi, đừng làm quá đà.” Ân Từ lo lắng lối làm việc ở Đông Nam Á của Diêu Nguyên cũng mang về Kinh Hoa, đó cũng không phải lựa chọn tốt.
Diêu Nguyên uống xong sữa chua, cô ấy đứng yên tại chỗ, giơ hộp sữa chua lên, nhắm về phía thùng rác ở phía xa làm vài động tác lấy đà, chỉ vài nhịp, hộp sữa chua đã được cô ấy dứt khoát ném trúng vào thùng rác.
Ân Từ hỏi: “Người ấy an táng ở Kinh Hoa?”
Diêu Nguyên lắc đầu, cô ấy nói: “Nghe người nhà kể mất ở Kinh Hoa, không cứu chữa được. Sau khi hỏa táng ở Kinh Hoa thì theo di nguyện, tro cốt được đưa về Yên Đài, Yên Đài là quê hương của bà ấy. Sau này bởi vì công tác của người trong nhà bà ấy mà dọn đến Tứ Xuyên, bà ấy cũng chưa từng trở lại. Gần đất xa trời rồi, muốn lá rụng về cội.”
Diêu Nguyên đáp: “Không vội. Tôi dự định ở trong nước khoảng một hai năm, sau đó còn có kế hoạch du lịch Vân Nam.”
Ân Từ thắc mắc: “Cô sao lại cứ cách hai năm phải đi Vân Nam du lịch?”
Diêu Nguyên uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly, cô ấy nói: “Vân Nam là cuộc sống lý tưởng trong lòng tôi. Non sông gấm vóc như vậy, đương nhiên là tôi thường đến thường đi, sao? Cuộc sống đô thị lớn làm cô chán ghét rồi à? Lão đại, có muốn cùng tôi đi không?”
Ân Từ từ chối khéo: “Không cần, tôi cũng có kế hoạch du lịch riêng, hè này muốn đi Nam Phi một chuyến.”
Diêu Nguyên gắp một đũa đồ ăn, ăn một viên hoành thánh, giữa môi răng phát ra âm thanh trong trẻo, cô ấy vừa nhai vừa nói: “Nam Phi bên kia vẫn chưa giải quyết xong sao? Đã ba bốn năm rồi đó? Toàn bọn vô dụng!”
Diêu Nguyên không tin: “Thôi đi! Nếu trong đầu cô mà còn có cái gọi là khái niệm du lịch thì trên đời này chẳng còn ai xứng với cái danh cuồng công việc nữa!”
Ân Từ lại nhắc lại: “Tôi chỉ đơn giản là đi chơi một chuyến, tuyệt đối không làm bất cứ công việc gì. Tôi thậm chí sẽ không để cho bọn họ biết là tôi đã đến đó.”
Diêu Nguyên tiếp tục vặn lại: “Không tin.”
Rắc rắc…
Tiếng hoành thánh bị nhai giòn vang vọng bên tai Ân Từ, cô cảm thấy lúc này Diêu Nguyên không phải đang nhai đồ ăn, mà là đang nhai đầu cô.
Cô hết cách nói: “Được rồi, được rồi! Tôi đúng là dư hơi mới nói với cô chuyện này! Tôi tìm cô là có chuyện chính.”
“Vụ án trước đó của A Bôn lại bị người ta khơi ra rồi.”
Diêu Nguyên nghi ngờ: “Không phải đã hòa giải rồi sao? Sao nữa? Người nhà lại thay đổi lời khai à?”
Diêu Nguyên cạn lời: “Tôi đã sớm nói các người đừng nhân từ nương tay. Bà ta tuy già rồi nhưng lòng dạ vẫn chưa già. Lại thêm bà điên mẹ của Lý An Ký tìm đến bà già đó một lần nữa. Chỉ cần bà ta còn sống, có người muốn đối phó chúng ta, thì sẽ còn có kẻ không ngừng ra tay tìm đến bà ta. Người như bà ta không có giới hạn, một lần rồi sẽ có lần hai, lòng tham không đáy.”
Ân Từ hỏi cô ấy: “Vậy cô có cách gì không?”
Diêu Nguyên “hì hì” hai tiếng, cô ấy bảo đảm: “Tin tôi đi, không chai* được!”
*Ở đây Diêu Nguyên muốn nói không sai (错-cuo) được, nhưng vì đã thấm rượu mà phát âm thành không “chuo” được.
Ân Từ thở dài ngắn một tiếng, lần đầu tiên cảm thấy mình đã đưa ra quyết định sai lầm.
Ăn xong nồi lẩu thì đã hai rưỡi sáng. Diêu Nguyên lại ra quầy gọi thêm sữa chua, còn là loại ướp lạnh, Ân Từ ngăn cản nhiều lần, đều kết thúc bằng sự thất bại.
Khi tài xế lái xe tới đón, Diêu Nguyên vẫn rất tỉnh táo, còn cẩn thận dặn dò cậu ấy: “Lái cẩn thận vào, đưa lão đại về nhà an toàn.”
“Yên tâm!”
Ân Từ hỏi cô ấy: “Không đi cùng tôi à?”
Diêu Nguyên cười cười, cô ấy nói: “Tôi trực tiếp qua đó, chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, để lâu sinh biến.”
“... Dù sao cũng lớn tuổi rồi, đừng làm quá đà.” Ân Từ lo lắng lối làm việc ở Đông Nam Á của Diêu Nguyên cũng mang về Kinh Hoa, đó cũng không phải lựa chọn tốt.
Diêu Nguyên uống xong sữa chua, cô ấy đứng yên tại chỗ, giơ hộp sữa chua lên, nhắm về phía thùng rác ở phía xa làm vài động tác lấy đà, chỉ vài nhịp, hộp sữa chua đã được cô ấy dứt khoát ném trúng vào thùng rác.
5
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
