0 chữ
Chương 22
Chương 22
Lý An Ký hỏi: “Là nhà tôi liên hệ cô sao? Vì sao lại cứ mãi tránh né tôi?”
Ân Từ đáp: “Không phải né tránh anh, mà là dè chừng. Lý An Ký, có những lúc tôi thật sự không hiểu nổi anh. Anh thật sự có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình sao?”
Lý An Ký không nói.
Ân Từ thở dài, cô khuyên nhủ Lý An Ký: “Chúng ta nhiều năm như vậy không gặp, anh vẫn còn xem tôi là bạn, tôi thật sự rất vui. Nhưng… giữa tôi và anh, cũng chỉ có thể đến mức này thôi.”
Lý An Ký nhẹ giọng nói: “Thì ra cô cũng khinh thường tôi.”
Ân Từ nói: “Anh biết tại sao tôi tạm thời chưa thể rời đi không?”
Lý An Ký nói: “Không biết.”
Ân Từ: “Bởi vì chuyện của A Bôn lại bị người ta khơi ra. Tôi không biết là ai làm, nhưng tất cả bắt nguồn đều là vì anh và mẹ anh. Chuyện của A Bôn không giải quyết được, thì giữa tôi và mẹ anh, ăn cùng cái Tết cũng không thể ăn. Dĩ nhiên, kể cả khi chuyện của A Bôn giải quyết xong, tôi cũng không ăn được.”
Lý An Ký trầm mặc một lúc rồi dập máy.
Ân Từ cầm điện thoại, cô cười lạnh một tiếng. Cô còn chưa kịp dập máy, vậy mà Lý An Ký lại dám dập máy trước.
“Ong ong ——”
Điện thoại lại vang lên, là một cuộc gọi lạ từ Đông Nam Á.
Ân Từ nhướng mày, cô bắt máy, mở miệng câu đầu tiên là: “Gọi cho cô nhiều cuộc như vậy, cuối cùng cũng chịu gọi lại?”
Đầu dây bên kia nói: “Tôi có rất nhiều điện thoại, nhiều chữ số như vậy, nhất thời không phát hiện ra cũng là bình thường.”
Ân Từ: “Không thể cho tôi một phương thức liên lạc cố định sao?”
“Lão đại à! Tôi đang ở Đông Nam Á đó! Mấy nơi nguy hiểm như vậy, không nói nữa. Cô liên lạc tôi làm gì?”
“Tôi muốn cô lập tức quay về Kinh Hoa.”
“...”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, cô ấy nói: “Kinh Hoa còn nguy hiểm hơn Đông Nam Á.”
Ân Từ: “Bên này xảy ra chút chuyện, tôi tạm thời chưa thể đi, cũng không thể lộ mặt. Tôi thấy cô khá thích hợp để xử lý chuyện này. Việc chuyên môn phải giao cho người chuyên nghiệp! Nhóc đáng yêu, nhanh trở về đi!”
“Được thôi! Tôi quay về ngay bây giờ.”
Ân Từ nghi hoặc: “Ngay bây giờ sao? Có phải trời có hơi tối rồi không? Diêu Nguyên, đợi cô nghỉ ngơi cho tốt rồi quay về cũng được.”
Diêu Nguyên: “Lão đại, có rảnh đi ăn lẩu một bữa không?”
Ân Từ sửng sốt một chút, cô hỏi: “Cô đã đến Kinh Hoa rồi?”
“Sân bay, vừa ra. Ăn lẩu không?”
“Ăn!”
…
Tại vùng ngoại thành Kinh Hoa, trong một thị trấn nhỏ không mấy người biết đến, chỉ còn một quán lẩu nọ lúc này vẫn đang bận rộn. Đây cũng xem như một quán ăn ngon nổi tiếng ở địa phương, cho nên dù đã quá nửa đêm, vẫn có người tìm đến để liên hoan.
Khi Ân Từ đỗ xe trước cửa quán cũng không có ai chú ý tới. Tài xế vẫn ngồi trong xe, Ân Từ bước xuống rồi nói: “Tìm chỗ đậu xe rồi vào cùng ăn một bữa.”
Tài xế cười nói: “Cảm ơn lão đại.”
Vừa vào quán, Ân Từ liền thấy Diêu Nguyên đang ngồi một mình uống rượu bên cửa sổ.
Diêu Nguyên không cao, Ân Từ đoán cô ấy chỉ khoảng một mét năm, nhưng cô ấy luôn giấu kín như bưng về chuyện chiều cao, Ân Từ cũng chỉ có thể đoán chừng vậy thôi.
Tuy nhiên Diêu Nguyên quá gầy, những năm qua chạy ngược xuôi vất vả quá mức, cô ấy ăn ít ăn nhiều cũng không tăng cân. Hơn nữa thói quen ăn uống lại không tốt, giờ nhìn cả người có phần gầy yếu.
“Cô lại gầy đi nữa rồi.”
Ân Từ ngồi xuống rồi tài xế cũng ngồi theo. Cậu ấy chào hỏi Diêu Nguyên trước tiên: “Cicilia.”
Diêu Nguyên đang nhai một lát thịt nhỏ, cô ấy đeo kính đen nên thoạt nhìn hai mắt như vô hồn, cô ấy gật đầu chào lại.
Nhìn dáng vẻ đó, Ân Từ biết ngay trước khi đến đây, Diêu Nguyên chắc chắn đã uống không ít.
“Cicilia, đồ sâu rượu! Suốt ngày uống mãi, ăn lẩu còn uống nhiều như vậy, không tốt cho dạ dày của cô đâu.” Ân Từ tận tình khuyên nhủ, nói xong cô rồi lại hỏi: “Gọi món chưa?”
Diêu Nguyên khẽ nấc, cô ấy nói: “Đồ ăn cho vào nồi hết rồi, cứ vớt lên ăn là được. Cậu đừng uống rượu, lão đại, uống một chén.”
Cô ấy còn rót rượu cho Ân Từ, Ân Từ nhìn chằm chằm ly rượu, im lặng.
Tài xế âm thầm đi tìm chủ quán xin một ly sữa chua. Tối nay Ân Từ cũng coi như liều mình bồi quân tử, cô nâng ly nói: “Ba ly thôi! Nhiều nữa là mất mạng.”
Diêu Nguyên nhướng mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì rượu, cô ấy nói: “Lão đại à lão đại, chúng ta bao lâu rồi không gặp, vậy mà uống rượu một cái mà cô cũng tiếc với tôi!”
Ân Từ thở dài: “Đừng làm loạn nữa. Sao lại tự dưng quay về?”
“Không có gì, linh cảm là cô có thể đang cần tôi.”
“Hứ, bớt nói xàm.”
Lý do này ai cũng không tin.
Ân Từ đáp: “Không phải né tránh anh, mà là dè chừng. Lý An Ký, có những lúc tôi thật sự không hiểu nổi anh. Anh thật sự có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình sao?”
Lý An Ký không nói.
Ân Từ thở dài, cô khuyên nhủ Lý An Ký: “Chúng ta nhiều năm như vậy không gặp, anh vẫn còn xem tôi là bạn, tôi thật sự rất vui. Nhưng… giữa tôi và anh, cũng chỉ có thể đến mức này thôi.”
Lý An Ký nhẹ giọng nói: “Thì ra cô cũng khinh thường tôi.”
Ân Từ nói: “Anh biết tại sao tôi tạm thời chưa thể rời đi không?”
Lý An Ký nói: “Không biết.”
Ân Từ: “Bởi vì chuyện của A Bôn lại bị người ta khơi ra. Tôi không biết là ai làm, nhưng tất cả bắt nguồn đều là vì anh và mẹ anh. Chuyện của A Bôn không giải quyết được, thì giữa tôi và mẹ anh, ăn cùng cái Tết cũng không thể ăn. Dĩ nhiên, kể cả khi chuyện của A Bôn giải quyết xong, tôi cũng không ăn được.”
Ân Từ cầm điện thoại, cô cười lạnh một tiếng. Cô còn chưa kịp dập máy, vậy mà Lý An Ký lại dám dập máy trước.
“Ong ong ——”
Điện thoại lại vang lên, là một cuộc gọi lạ từ Đông Nam Á.
Ân Từ nhướng mày, cô bắt máy, mở miệng câu đầu tiên là: “Gọi cho cô nhiều cuộc như vậy, cuối cùng cũng chịu gọi lại?”
Đầu dây bên kia nói: “Tôi có rất nhiều điện thoại, nhiều chữ số như vậy, nhất thời không phát hiện ra cũng là bình thường.”
Ân Từ: “Không thể cho tôi một phương thức liên lạc cố định sao?”
“Lão đại à! Tôi đang ở Đông Nam Á đó! Mấy nơi nguy hiểm như vậy, không nói nữa. Cô liên lạc tôi làm gì?”
“Tôi muốn cô lập tức quay về Kinh Hoa.”
“...”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, cô ấy nói: “Kinh Hoa còn nguy hiểm hơn Đông Nam Á.”
“Được thôi! Tôi quay về ngay bây giờ.”
Ân Từ nghi hoặc: “Ngay bây giờ sao? Có phải trời có hơi tối rồi không? Diêu Nguyên, đợi cô nghỉ ngơi cho tốt rồi quay về cũng được.”
Diêu Nguyên: “Lão đại, có rảnh đi ăn lẩu một bữa không?”
Ân Từ sửng sốt một chút, cô hỏi: “Cô đã đến Kinh Hoa rồi?”
“Sân bay, vừa ra. Ăn lẩu không?”
“Ăn!”
…
Tại vùng ngoại thành Kinh Hoa, trong một thị trấn nhỏ không mấy người biết đến, chỉ còn một quán lẩu nọ lúc này vẫn đang bận rộn. Đây cũng xem như một quán ăn ngon nổi tiếng ở địa phương, cho nên dù đã quá nửa đêm, vẫn có người tìm đến để liên hoan.
Tài xế cười nói: “Cảm ơn lão đại.”
Vừa vào quán, Ân Từ liền thấy Diêu Nguyên đang ngồi một mình uống rượu bên cửa sổ.
Diêu Nguyên không cao, Ân Từ đoán cô ấy chỉ khoảng một mét năm, nhưng cô ấy luôn giấu kín như bưng về chuyện chiều cao, Ân Từ cũng chỉ có thể đoán chừng vậy thôi.
Tuy nhiên Diêu Nguyên quá gầy, những năm qua chạy ngược xuôi vất vả quá mức, cô ấy ăn ít ăn nhiều cũng không tăng cân. Hơn nữa thói quen ăn uống lại không tốt, giờ nhìn cả người có phần gầy yếu.
“Cô lại gầy đi nữa rồi.”
Ân Từ ngồi xuống rồi tài xế cũng ngồi theo. Cậu ấy chào hỏi Diêu Nguyên trước tiên: “Cicilia.”
Diêu Nguyên đang nhai một lát thịt nhỏ, cô ấy đeo kính đen nên thoạt nhìn hai mắt như vô hồn, cô ấy gật đầu chào lại.
Nhìn dáng vẻ đó, Ân Từ biết ngay trước khi đến đây, Diêu Nguyên chắc chắn đã uống không ít.
“Cicilia, đồ sâu rượu! Suốt ngày uống mãi, ăn lẩu còn uống nhiều như vậy, không tốt cho dạ dày của cô đâu.” Ân Từ tận tình khuyên nhủ, nói xong cô rồi lại hỏi: “Gọi món chưa?”
Diêu Nguyên khẽ nấc, cô ấy nói: “Đồ ăn cho vào nồi hết rồi, cứ vớt lên ăn là được. Cậu đừng uống rượu, lão đại, uống một chén.”
Cô ấy còn rót rượu cho Ân Từ, Ân Từ nhìn chằm chằm ly rượu, im lặng.
Tài xế âm thầm đi tìm chủ quán xin một ly sữa chua. Tối nay Ân Từ cũng coi như liều mình bồi quân tử, cô nâng ly nói: “Ba ly thôi! Nhiều nữa là mất mạng.”
Diêu Nguyên nhướng mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì rượu, cô ấy nói: “Lão đại à lão đại, chúng ta bao lâu rồi không gặp, vậy mà uống rượu một cái mà cô cũng tiếc với tôi!”
Ân Từ thở dài: “Đừng làm loạn nữa. Sao lại tự dưng quay về?”
“Không có gì, linh cảm là cô có thể đang cần tôi.”
“Hứ, bớt nói xàm.”
Lý do này ai cũng không tin.
4
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
