0 chữ
Chương 90
Chương 65: Lần đầu chúng ta gặp nhau
Mười lăm năm trước Hạ Sơ mới bảy tuổi mà thôi, khi đó mẹ của cô còn chưa chết, tiểu tam còn lưu lạc ở bên ngoài chưa xuất hiện.
Mà cô giống như công chúa nhỏ trong truyện cổ tích, mỗi ngày sống trong nhung lụa, mùa hè năm đó Hạ Thuần đưa bọn họ đi nghỉ phép.
Hạ Thuần nói nếu cô thích biển, liền đưa cô đi biển du ngoạn, mà đêm đó là đêm mà cả đời này cô không bao giờ quên.
Đêm hôm đó cô đã ngủ rất sớm như bình thường, du thuyền chạy trên biển khơi rộng lớn gợn sóng, đột nhiên một tiếng vang rất lớn phá vỡ sự yên lặng ban đêm.
Trong nháy mắt thời tiết trên biển đã thay đổi, cũng không ai biết khi nào lại đột nhiên thay đổi, từng tiếng sấm vang trên bầu trời, tia chớp liên tục.
Hạ Sơ tỉnh dậy trong tia chớp, sợ hãi ôm gấu con của mình đi ra khoang thuyền, khi đó cô đã rất tự lập, ngủ một mình ở trong một khoang thuyền.
"Cha ơi, mẹ ơi…" Cô chạy chân trần tới, thuyền cũng hơi lay động theo sóng biển.
"Tiểu Sơ, mẹ ở đây, đừng sợ." Mẹ ôm cô vào trong lòng, có thuyền viên vội vàng đi tới.
"Ông bà chủ đừng sợ, thời tiết trên biển thay đổi, chúng ta gặp cơn giông lớn, mọi người không nên tùy ý đi lại, cẩn thận lắc lư ngã bị thương."
Hạ Sơ còn nhỏ tuổi căn bản cũng không hiểu uy lực của thiên nhiên lớn bao nhiêu, chỉ ngây thơ nói: "Mẹ ơi, có phải ông trời bị cảm, bây giờ đang hắt xì hay không?"
Những lời này của cô chọc cho mẹ cười không ngừng, bà nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của cô: "Đúng vậy, ông trời đang cảm nặng đó."
Mặc dù là đêm gió bão mưa dông, nhưng một câu nói ngây thơ đã khiến toàn bộ bầu không khí trở nên ấm áp.
Rất nhanh giọng nói của thuyền viên lại truyền vào: "Thưa ông, đối diện có một chiếc du thuyền gặp nạn, có không ít người cầu cứu ở trên biển, chúng ta có cứu hay không?"
"Bây giờ thời tiết xấu như vậy, nếu mà dừng lại ở đây lâu chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm, không cần cứu." Suy nghĩ đầu tiên của người làm kinh doanh chính là lợi ích của mình.
"Ý của ông chính là không cứu?" Thuyền viên lại hỏi dò một lần nữa, dù sao đây cũng là mạng người.
Nếu là ngày thường cứu người cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ thời tiết xấu như vậy, không ai ngu ngốc mà muốn ở đây lâu.
"Cứu, phải cứu!" Hạ Sơ đi chân trần xông ra ngoài: "Cha, nếu chúng ta đi nhất định bọn họ sẽ bị cá mập ăn thịt đó!"
Trước đó cô xem thế giới động vật, chỉ biết người rơi xuống biển đều sẽ bị cá mập ăn, còn không hiểu sẽ bị chết lạnh, sẽ bị chết chìm, sẽ bị chết đói vân vân.
"Tiểu Sơ, đây không phải là chuyện đùa, chúng ta phải nhanh rời khỏi nơi này mới được." Hạ Thuần nghiêm mặt nói.
"Không được, cha, thuyền của chúng ta rất lớn, hoàn toàn có thể cứu bọn họ lên." Hạ Sơ vừa nói xong đã chạy về phía boong thuyền.
Cô xem nhiều câu chuyện cổ tích, người cá cứu hoàng tử, công chúa cứu hoàng tử ếch, hoàng tử hôn người đẹp tỉnh ngủ.
Bây giờ người khác gặp phải phiền phức, chắc chắn cô phải giúp, cô leo lên trên boong: "Cha, nếu cha không cứu, con sẽ nhảy xuống ngay."
"Tiểu Sơ, con đừng dại, mau tới đây, bên ngoài mưa gió lớn như vậy!" Bây giờ thuyền lại đang lắc lư kịch liệt, tất cả mọi người sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Vốn dĩ Hạ Sơ chỉ dọa ông ấy một chút, trong truyện cổ tích cũng có tình tiết tương tự, cô nghĩ mình làm như vậy nhất định có thể khiến cha cứu người.
Nào ngờ thân thuyền nghiêng một cái kịch liệt, cơ thể nho nhỏ của cô rơi ra ngoài từ khe hở lớn của lan can thuyền.
"Tiểu Sơ!!!" Trên khoang thuyền phát ra âm thanh xé nát tâm can, đây chính là con gái của bọn bọ.
"Chồng ơi, mau mau cứu Tiểu Sơ đi!" Mẹ cô sốt ruột đến mức bật khóc.
Mà cô giống như công chúa nhỏ trong truyện cổ tích, mỗi ngày sống trong nhung lụa, mùa hè năm đó Hạ Thuần đưa bọn họ đi nghỉ phép.
Hạ Thuần nói nếu cô thích biển, liền đưa cô đi biển du ngoạn, mà đêm đó là đêm mà cả đời này cô không bao giờ quên.
Đêm hôm đó cô đã ngủ rất sớm như bình thường, du thuyền chạy trên biển khơi rộng lớn gợn sóng, đột nhiên một tiếng vang rất lớn phá vỡ sự yên lặng ban đêm.
Trong nháy mắt thời tiết trên biển đã thay đổi, cũng không ai biết khi nào lại đột nhiên thay đổi, từng tiếng sấm vang trên bầu trời, tia chớp liên tục.
Hạ Sơ tỉnh dậy trong tia chớp, sợ hãi ôm gấu con của mình đi ra khoang thuyền, khi đó cô đã rất tự lập, ngủ một mình ở trong một khoang thuyền.
"Tiểu Sơ, mẹ ở đây, đừng sợ." Mẹ ôm cô vào trong lòng, có thuyền viên vội vàng đi tới.
"Ông bà chủ đừng sợ, thời tiết trên biển thay đổi, chúng ta gặp cơn giông lớn, mọi người không nên tùy ý đi lại, cẩn thận lắc lư ngã bị thương."
Hạ Sơ còn nhỏ tuổi căn bản cũng không hiểu uy lực của thiên nhiên lớn bao nhiêu, chỉ ngây thơ nói: "Mẹ ơi, có phải ông trời bị cảm, bây giờ đang hắt xì hay không?"
Những lời này của cô chọc cho mẹ cười không ngừng, bà nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của cô: "Đúng vậy, ông trời đang cảm nặng đó."
Mặc dù là đêm gió bão mưa dông, nhưng một câu nói ngây thơ đã khiến toàn bộ bầu không khí trở nên ấm áp.
Rất nhanh giọng nói của thuyền viên lại truyền vào: "Thưa ông, đối diện có một chiếc du thuyền gặp nạn, có không ít người cầu cứu ở trên biển, chúng ta có cứu hay không?"
"Ý của ông chính là không cứu?" Thuyền viên lại hỏi dò một lần nữa, dù sao đây cũng là mạng người.
Nếu là ngày thường cứu người cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ thời tiết xấu như vậy, không ai ngu ngốc mà muốn ở đây lâu.
"Cứu, phải cứu!" Hạ Sơ đi chân trần xông ra ngoài: "Cha, nếu chúng ta đi nhất định bọn họ sẽ bị cá mập ăn thịt đó!"
Trước đó cô xem thế giới động vật, chỉ biết người rơi xuống biển đều sẽ bị cá mập ăn, còn không hiểu sẽ bị chết lạnh, sẽ bị chết chìm, sẽ bị chết đói vân vân.
"Tiểu Sơ, đây không phải là chuyện đùa, chúng ta phải nhanh rời khỏi nơi này mới được." Hạ Thuần nghiêm mặt nói.
Cô xem nhiều câu chuyện cổ tích, người cá cứu hoàng tử, công chúa cứu hoàng tử ếch, hoàng tử hôn người đẹp tỉnh ngủ.
Bây giờ người khác gặp phải phiền phức, chắc chắn cô phải giúp, cô leo lên trên boong: "Cha, nếu cha không cứu, con sẽ nhảy xuống ngay."
"Tiểu Sơ, con đừng dại, mau tới đây, bên ngoài mưa gió lớn như vậy!" Bây giờ thuyền lại đang lắc lư kịch liệt, tất cả mọi người sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Vốn dĩ Hạ Sơ chỉ dọa ông ấy một chút, trong truyện cổ tích cũng có tình tiết tương tự, cô nghĩ mình làm như vậy nhất định có thể khiến cha cứu người.
Nào ngờ thân thuyền nghiêng một cái kịch liệt, cơ thể nho nhỏ của cô rơi ra ngoài từ khe hở lớn của lan can thuyền.
"Tiểu Sơ!!!" Trên khoang thuyền phát ra âm thanh xé nát tâm can, đây chính là con gái của bọn bọ.
"Chồng ơi, mau mau cứu Tiểu Sơ đi!" Mẹ cô sốt ruột đến mức bật khóc.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
