TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 101
Chương 71.1: Cảnh còn người mất

Sóng biển xanh thẳm ở phía xa vỗ vào bãi cát từng đợt, Hạ Sơ nhìn đồng hồ cũng đã không còn sớm.

Cô trang điểm lại một chút, nhớ đến cuộc hẹn buổi tối, lúc này cô mới bắt đầu đi tới chỗ cũ.

Trước đó mới cho người ra sức phát tán tin tức, chắc hẳn lúc này nhất định cô sẽ quấn lấy Thịnh Chính Tu, hoặc là không rút dây động rừng đi theo Thịnh Chính Tu.

Thật ra chỗ cũ chính là một nhà hàng Tây, nhà hàng Tây này đối với người khác mà nói có lẽ chỉ là một nhà hàng sang trọng mà thôi.

Nhưng nhà hàng Tây này đối với Hạ Sơ mà nói chính là nơi cho cô niềm vui rất lớn, trước đây rất lâu Thịnh Chính Tu đã tỏ tình ở đây.

Hạ Sơ đứng ở cửa nhà hàng Tay Honey Words, nhìn bảng hiệu vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia.

Tên của nhà hàng này rất giống như lời nói ngọt ngào giữa người yêu, chỉ đáng tiếc cuối cùng lời nói ngọt ngào không thắng nổi thực tế.

Nhớ lúc đó hai người cũng thề son sắt muốn sống đến đầu bạc răng long, muốn sinh nhiều đứa con đáng yêu các loại.

Bây giờ khi Hạ Sơ nghĩ lại những lời này chỉ cảm thấy rất tức cười, giống như lời nói của những đứa trẻ chơi đóng vai gia đình ở nhà trẻ vậy.

Cô đứng ở đây dường như vẫn có thể nhớ lại năm đó trên mặt của mình nở nụ cười tươi như thế nào, còn nói cuộc đời này không phải là anh ta thì không lấy chồng.

Cô tiến vào sảnh chính, hơi lạnh ở bên trong tỏa vào người, xua tan hết nóng bức ở bên ngoài.

"Thưa cô, xin hỏi cô đi mấy người?" Phục vụ nhiệt tình hỏi.

"Hai người."

"Vừa lúc có ghế đôi, mời cô đi theo tôi." Phục vụ đi trước dẫn đường, cô chỉ mỉm cười đối với hai chữ ghế đôi này, nụ cười trên khóe miệng đầy chua xót.

Lúc đi ngang qua sảnh chính, ánh mắt bị thu hút bởi một chiếc piano màu trắng, đương nhiên cô sẽ không quên Thịnh Chính Tu đã từng đàn một bài piano cho cô ở đây.

Cô rất thích nhìn dáng vẻ ngồi đàn piano của anh ta, vừa nghĩ đến Thịnh Chính Tu, trong đầu lại nghĩ đến chuyện ở trên thuyền rất nhiều năm trước.

Thiếu niên thích mặc áo sơ mi trắng ngồi ở trên thuyền đánh đàn piano, ngón tay lướt trên phím đàn piano rất nhanh.

Cô nhớ hình ảnh đó một khoảng thời gian rất dài, cho đến sau này thấy một bộ phim điện ảnh kinh điển “Nghệ sĩ piano trên biển”.

Cô cảm thấy quen thuộc, cũng không nhớ được mình đã từng gặp một người đàn piano ở đâu.

Chẳng trách tại sao sau đó cô lại thích Thịnh Chính Tu, không thể không nói chính là người chơi đàn piano rất hấp dẫn.

Phần lớn người chơi đàn piano đều có ngón tay rất đẹp, khí chất cũng rất ưu nhã, trước đó cô cho rằng mình thích Thịnh Chính Tu.

Bây giờ cô nghĩ lại rất có thể chuyện không phải như vậy, có thể từ nhỏ cô có ấn tượng quá sâu sắc với hình ảnh Tiêu Lãnh Đình đàn piano.

Thế nên sau khi gặp Thịnh Chính Tu, anh ta rất giống người thiếu niên kia, người thiếu niên đã bị cô quên mất từ lâu, nhưng thật ra lại lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc tận sâu trong tâm hồn của cô.

Có thể người mà cô thích vẫn luôn là thiếu niên mặc áo trắng năm đó, mà Thịnh Chính Tu chỉ là một cái bóng của anh.

Mới nghĩ tới đây, Hạ Sơ đã bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn, không, nhất định không phải như vậy, ít nhất vào lúc đó cô thật sự yêu Thịnh Chính Tu.

"Thưa cô, có chuyện gì vậy?" Phục vụ quay đầu lại, thấy Hạ Sơ nhìn chằm chằm vào đàn piano.

"Không có gì, chiếc piano này đặt ở đó từ rất lâu rồi." Hạ Sơ như có điều suy nghĩ hỏi.

"Đúng là rất lâu rồi, hai năm nay làm ăn cũng không tốt lắm, nhà hàng không mời nghệ sĩ piano nữa." Phục vụ hơi thất vọng trả lời.

Vốn dĩ chơi đàn piano ở trong sảnh chính là một hình ảnh rất đẹp, nhưng mà sau đó bị hủy bỏ.

"Vậy sao." Hạ Sơ thu ánh mắt lại, hóa ra tất cả đã sớm cảnh còn người mất.

.........



0

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.