0 chữ
Chương 100
Chương 70.2: Bẫy rập ngọt ngào
Cô không cần người khác đồng tình, chỉ có người yếu mới cần đồng tình, cho nên cô thà cái gì cũng không nói.
Tiêu Lãnh Đình thấy cô không muốn nhắc tới đoạn ký ức kia, cũng không cưỡng ép hỏi thêm, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên có chút lúng túng.
"Tôi ăn xong rồi, anh rửa chén đi." Hạ Sơ bưng chén cơm vào trong phòng bếp.
"Cái gì, tôi rửa chén?" Tiêu Lãnh Đình đã qua đầu hai, người phụ nữ này thật đúng là dám nói.
Khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng chợt hiện trên mặt cô, Tiêu Lãnh Đình nhất thời có chút không biết làm sao: " Được, tôi rửa."
Trời mới biết anh ghét nhất chính là rửa chén, anh tương đối ghét đồ dầu mỡ.
Anh sầu khổ nhìn một cái, thứ thiếu nhất trong nhà này có lẽ là một cái máy rửa chén.
Nghe được tiếng nước chảy truyền tới từ phòng bếp, Hạ Sơ không nghĩ tới anh thật sự sẽ rửa chén, cô chậm rãi đi tới phòng bếp.
Anh cảm nhận được Hạ Sơ đứng ở phía sau, Tiêu Lãnh Đình vui vẻ xoay người: "Thế nào, đau lòng?"
Lại thấy Hạ Sơ cởi tạp dề làm bếp của mình xuống đeo lên cổ anh: "Đau lòng quần áo anh sẽ bị làm ướt, có lẽ là rất đắt nhỉ."
Trong lòng Tiêu Lãnh Đình có sát khí, cắn răng nghiến lợi nói: "Vậy em cột lên cho tôi đi."
Hạ Sơ chỉ đành phải buộc lên cho anh, nhưng lúc buộc lên cho anh phải vòng tay qua thắt lưng của anh.
Tư thế này giống như hai người ôm vậy, Tiêu Lãnh Đình chỉ cần vừa cúi đầu đã có thể ngửi thấy mùi thơm từ tóc của cô.
Anh dứt khoát ôm cô vào trong ngực mình, thân thể của hai người dính sát vào nhau: "Tiểu Sơ Nhi, đây chính là em tự đưa tới cửa."
"Tôi chỉ có lòng tốt đeo tạp đề cho anh thôi." Hạ Sơ bất đắc dĩ nói, người này thật đúng là không thể tùy tiện đến gần.
"Được rồi, đi ra ngoài chờ tôi đi." Lần này ngược lại cô không có làm gì đã bỏ qua cho cô.
Hạ Sơ xoay người ra cửa, từ trước đến giờ cô có thói quen ngủ trưa, nếu không có chuyện gì cô nhất định sẽ ngủ một giấc.
Lúc Tiêu Lãnh Đình đi ra đã thấy cô ngủ ở trên ghế sa lon, khuôn mặt lúc ngủ của cô vẫn thuần khiết như ba năm trước vậy.
Hình ảnh người phụ nữ trước mắt và cô bé nhiều năm trước chồng lên nhau, Tiêu Lãnh Đình nhẹ tay vuốt má của cô.
"Tiểu Sơ Nhi."
Cửa sổ trên ban công mở ra, gió biển thổi lên rèm cửa, lúc này gió biển đang mạnh, Tiêu Lãnh Đình đắp một tấm chăn mỏng cho cô.
Anh quỳ một chân trên đất, thay cô cởi giày, để cho cô nằm yên trên ghế sa lon như vậy ngủ càng thoải mái một chút.
Giấc ngủ này Hạ Sơ rất là an ổn, cô tựa như lại trở về nhiều năm trước, ba mẹ đều ở bên người cô, mà cô vẫn là cô công chúa nhỏ không buồn không lo năm đó.
Trong mơ cô cười thật ngọt ngào vui vẻ, chiếc váy công chúa bị cô xoay thành hình một vòng tròn.
"Anh Đình, chờ em trưởng thành anh tới cưới em có được hay không?" Trong mơ, cô dứt khoát hỏi.
Gương mặt thiếu niên anh tuấn hợp lại với gương mặt của Tiêu Lãnh Đình, Hạ Sơ chợt tỉnh lại từ trong mộng.
Trên người cô đắp một cái chăn mỏng, bên cạnh bàn để lại một tờ giấy, phía trên là mấy chữ to rồng bay phượng múa.
Tôi có việc gấp, đi trước nhé, nhớ không được để mình đói, chúng ta sẽ nhanh chóng có thể gặp lại.
Hạ Sơ vén chăn lên, vo tờ giấy thành một cục chuẩn bị vứt bỏ, trong đầu lại đột nhiên vang lên giọng nói của cậu thiếu niên đó.
"Cô bé phải mau lớn một chút, chờ em trưởng thành thì anh sẽ cưới em."
Khi đó anh nói lời này, ánh mắt rất nghiêm túc, Hạ Sơ nghĩ đến ánh mắt người kia, cũng không ném tờ giấy trong tay đi nữa.
Mà cô chậm rãi lại mở ra, dường như có thể nhìn thấy con người anh xuyên qua tờ giấy vậy.
Cậu thiếu niên này đột nhiên xuất hiện lại biến mất, để lại dấu ấn như thế nào trong cuộc sống của mình chứ?
…….
Tiêu Lãnh Đình thấy cô không muốn nhắc tới đoạn ký ức kia, cũng không cưỡng ép hỏi thêm, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên có chút lúng túng.
"Tôi ăn xong rồi, anh rửa chén đi." Hạ Sơ bưng chén cơm vào trong phòng bếp.
"Cái gì, tôi rửa chén?" Tiêu Lãnh Đình đã qua đầu hai, người phụ nữ này thật đúng là dám nói.
Khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng chợt hiện trên mặt cô, Tiêu Lãnh Đình nhất thời có chút không biết làm sao: " Được, tôi rửa."
Trời mới biết anh ghét nhất chính là rửa chén, anh tương đối ghét đồ dầu mỡ.
Anh sầu khổ nhìn một cái, thứ thiếu nhất trong nhà này có lẽ là một cái máy rửa chén.
Nghe được tiếng nước chảy truyền tới từ phòng bếp, Hạ Sơ không nghĩ tới anh thật sự sẽ rửa chén, cô chậm rãi đi tới phòng bếp.
Lại thấy Hạ Sơ cởi tạp dề làm bếp của mình xuống đeo lên cổ anh: "Đau lòng quần áo anh sẽ bị làm ướt, có lẽ là rất đắt nhỉ."
Trong lòng Tiêu Lãnh Đình có sát khí, cắn răng nghiến lợi nói: "Vậy em cột lên cho tôi đi."
Hạ Sơ chỉ đành phải buộc lên cho anh, nhưng lúc buộc lên cho anh phải vòng tay qua thắt lưng của anh.
Tư thế này giống như hai người ôm vậy, Tiêu Lãnh Đình chỉ cần vừa cúi đầu đã có thể ngửi thấy mùi thơm từ tóc của cô.
Anh dứt khoát ôm cô vào trong ngực mình, thân thể của hai người dính sát vào nhau: "Tiểu Sơ Nhi, đây chính là em tự đưa tới cửa."
"Tôi chỉ có lòng tốt đeo tạp đề cho anh thôi." Hạ Sơ bất đắc dĩ nói, người này thật đúng là không thể tùy tiện đến gần.
Hạ Sơ xoay người ra cửa, từ trước đến giờ cô có thói quen ngủ trưa, nếu không có chuyện gì cô nhất định sẽ ngủ một giấc.
Lúc Tiêu Lãnh Đình đi ra đã thấy cô ngủ ở trên ghế sa lon, khuôn mặt lúc ngủ của cô vẫn thuần khiết như ba năm trước vậy.
Hình ảnh người phụ nữ trước mắt và cô bé nhiều năm trước chồng lên nhau, Tiêu Lãnh Đình nhẹ tay vuốt má của cô.
"Tiểu Sơ Nhi."
Cửa sổ trên ban công mở ra, gió biển thổi lên rèm cửa, lúc này gió biển đang mạnh, Tiêu Lãnh Đình đắp một tấm chăn mỏng cho cô.
Anh quỳ một chân trên đất, thay cô cởi giày, để cho cô nằm yên trên ghế sa lon như vậy ngủ càng thoải mái một chút.
Giấc ngủ này Hạ Sơ rất là an ổn, cô tựa như lại trở về nhiều năm trước, ba mẹ đều ở bên người cô, mà cô vẫn là cô công chúa nhỏ không buồn không lo năm đó.
"Anh Đình, chờ em trưởng thành anh tới cưới em có được hay không?" Trong mơ, cô dứt khoát hỏi.
Gương mặt thiếu niên anh tuấn hợp lại với gương mặt của Tiêu Lãnh Đình, Hạ Sơ chợt tỉnh lại từ trong mộng.
Trên người cô đắp một cái chăn mỏng, bên cạnh bàn để lại một tờ giấy, phía trên là mấy chữ to rồng bay phượng múa.
Tôi có việc gấp, đi trước nhé, nhớ không được để mình đói, chúng ta sẽ nhanh chóng có thể gặp lại.
Hạ Sơ vén chăn lên, vo tờ giấy thành một cục chuẩn bị vứt bỏ, trong đầu lại đột nhiên vang lên giọng nói của cậu thiếu niên đó.
"Cô bé phải mau lớn một chút, chờ em trưởng thành thì anh sẽ cưới em."
Khi đó anh nói lời này, ánh mắt rất nghiêm túc, Hạ Sơ nghĩ đến ánh mắt người kia, cũng không ném tờ giấy trong tay đi nữa.
Mà cô chậm rãi lại mở ra, dường như có thể nhìn thấy con người anh xuyên qua tờ giấy vậy.
Cậu thiếu niên này đột nhiên xuất hiện lại biến mất, để lại dấu ấn như thế nào trong cuộc sống của mình chứ?
…….
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
