0 chữ
Chương 8
Chương 8
Hai ngày sau, tại bệnh viện tổng bộ của Khu an toàn số 4.
"Bác sĩ Trương, bệnh nhân phòng số 3 tỉnh rồi."
"Được." Vị bác sĩ trẻ tuổi đứng dậy, cầm theo bệnh án rời khỏi văn phòng.
Bệnh nhân của anh ta là một Dẫn đường nhập viện từ hai ngày trước, bên trung tâm đã đặc biệt dặn dò phải theo dõi sát sao tình trạng của người này.
Đẩy cửa bước vào phòng bệnh, anh ta thấy bệnh nhân đã ngồi dậy.
"Dẫn đường Phương Nhiên, tôi là Trương Dịch, bác sĩ điều trị chính của cậu." Anh thân thiện đánh giá người trước mặt: "Tinh thần cậu trông ổn đấy."
Phương Nhiên gật đầu với Trương Dịch. Sắc mặt cậu đã hết tái nhợt, ngoại hình khá nổi bật. Trông cậu không thấp, nhưng khung xương lại có phần mảnh khảnh, người gầy, khiến bộ đồ bệnh nhân mỏng manh có vẻ hơi rộng.
Trong phòng còn thoang thoảng một mùi hương thanh đạm mà dễ chịu. Trương Dịch không nói được đó là mùi gì, nhưng mơ hồ cảm thấy giống mùi một loại trái cây nào đó, rất tươi mát.
Phương Nhiên toát ra một cảm giác sạch sẽ, thoải mái, khiến người khác rất muốn lại gần. Trong hai ngày cậu hôn mê, không ít Lính gác đã muốn vào thăm, nhưng cuối cùng đều bị người của Ủy ban Dẫn đường chặn lại.
Trương Dịch làm một vài kiểm tra đơn giản cho Phương Nhiên, sau đó mở bệnh án ra và bắt đầu giải thích tình hình của cậu.
Phương Nhiên cúi mắt, chăm chú lắng nghe từng số liệu và chỉ số, mãi đến cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nói cách khác, biển tinh thần của tôi không hề bị tổn hại, đúng không?"
"Đúng vậy." Trương Dịch theo thói quen đẩy gọng kính kim loại: "Đúng là không có tổn thương không thể hồi phục. Cậu nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là ổn."
"Trước khi xuất viện, tôi sẽ sắp xếp một lần kiểm tra nữa."
Phương Nhiên nhìn anh ta bằng ánh mắt biết ơn: "Cảm ơn bác sĩ Trương."
"Không có gì." Trương Dịch mỉm cười: "Nghỉ ngơi cho tốt, có vấn đề gì cứ tìm tôi." Nói rồi anh ta chuẩn bị rời đi.
"Bác sĩ Trương." Phương Nhiên gọi anh ta lại: "Tôi muốn biết…"
Trước khi ngất đi, cậu có một cảm giác rất kỳ lạ, như thể đã hình thành một mối liên kết với ai đó, lại giống như đang bước đi trên một tầng mây hư ảo. Lúc đó, năng lượng trong cơ thể cậu bị rút đi rất nhanh, nhưng trong biển tinh thần lại không hề đau đớn.
Sau khi tỉnh lại, cậu theo bản năng kiểm tra ngay tình trạng biển tinh thần của mình, nhưng không phát hiện điều gì đặc biệt, thậm chí tinh thần lực còn dư dả không ít.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Phương Nhiên ngẩng đầu nhìn Trương Dịch: "Trong báo cáo tại sao không hề đề cập đến việc thanh lọc ngược?"
…
"Cộng hưởng tinh thần"
Phương Nhiên gõ bốn chữ này vào thiết bị đầu cuối.
Điều khiến cậu bất ngờ là từ khóa này lại có lượng thảo luận khá lớn trên mạng. Tóm lại, đó là một loại cảm ứng vô cùng huyền diệu giữa Lính gác và Dẫn đường.
Thậm chí là… cùng chia sẻ chung một biển tinh thần.
Phương Nhiên xem một hồi, phát hiện ra loại cảm ứng này thường chỉ xảy ra với những cặp Lính gác và Dẫn đường có độ tương thích cao hoặc đã được đánh dấu. Nhưng cũng có ngoại lệ, một số ít người sau khi xảy ra cộng hưởng tinh thần đã bất ngờ tìm được đối tượng tương thích nhất của mình.
Vì vậy, đa số mọi người khi nhắc đến cộng hưởng tinh thần đều sẽ nói một câu:
"Định mệnh ư?"
Phương Nhiên cụp mắt xuống, ban nãy Trương Dịch cũng có ý này. Hiếm gặp nhưng không phải là không thể.
Thực ra sau khi tỉnh lại cậu có hơi tức giận. Lúc đó có nhiều người như vậy, tại sao chỉ có mình cậu trải qua thanh lọc ngược? Hơn nữa, đã nói là nếu có bất thường sẽ tắt thiết bị, nhưng cho đến khi cậu ngất đi, người của trung tâm vẫn không hề có phản ứng.
Nhưng Trương Dịch đã giải thích với cậu, thiết bị tại hiện trường hoàn toàn không ghi nhận được dữ liệu về việc thanh lọc ngược. Dựa theo báo cáo, biển tinh thần của Phương Nhiên cũng không hề bị tổn hại.
Cả cậu và trung tâm đều có xu hướng tin rằng tình huống lúc đó là… cộng hưởng tinh thần.
Phương Nhiên cảm thấy kết luận này quả thực quá lố bịch, thuần túy chỉ là lời lẽ mà trung tâm bịa ra để đối phó qua loa với cậu và Ủy ban Dẫn đường.
Cậu đâu có ngốc.
Tình hình ngày hôm đó, thái độ căng thẳng của trung tâm… Lính gác có năng lực và được đối đãi như vậy trong Khu 4, thân phận đã rõ như ban ngày.
Người đó…
Sao có thể có cộng hưởng với một người chỉ có cấp C như cậu?
"Bác sĩ Trương, bệnh nhân phòng số 3 tỉnh rồi."
"Được." Vị bác sĩ trẻ tuổi đứng dậy, cầm theo bệnh án rời khỏi văn phòng.
Bệnh nhân của anh ta là một Dẫn đường nhập viện từ hai ngày trước, bên trung tâm đã đặc biệt dặn dò phải theo dõi sát sao tình trạng của người này.
Đẩy cửa bước vào phòng bệnh, anh ta thấy bệnh nhân đã ngồi dậy.
"Dẫn đường Phương Nhiên, tôi là Trương Dịch, bác sĩ điều trị chính của cậu." Anh thân thiện đánh giá người trước mặt: "Tinh thần cậu trông ổn đấy."
Phương Nhiên gật đầu với Trương Dịch. Sắc mặt cậu đã hết tái nhợt, ngoại hình khá nổi bật. Trông cậu không thấp, nhưng khung xương lại có phần mảnh khảnh, người gầy, khiến bộ đồ bệnh nhân mỏng manh có vẻ hơi rộng.
Phương Nhiên toát ra một cảm giác sạch sẽ, thoải mái, khiến người khác rất muốn lại gần. Trong hai ngày cậu hôn mê, không ít Lính gác đã muốn vào thăm, nhưng cuối cùng đều bị người của Ủy ban Dẫn đường chặn lại.
Trương Dịch làm một vài kiểm tra đơn giản cho Phương Nhiên, sau đó mở bệnh án ra và bắt đầu giải thích tình hình của cậu.
Phương Nhiên cúi mắt, chăm chú lắng nghe từng số liệu và chỉ số, mãi đến cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nói cách khác, biển tinh thần của tôi không hề bị tổn hại, đúng không?"
"Đúng vậy." Trương Dịch theo thói quen đẩy gọng kính kim loại: "Đúng là không có tổn thương không thể hồi phục. Cậu nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là ổn."
Phương Nhiên nhìn anh ta bằng ánh mắt biết ơn: "Cảm ơn bác sĩ Trương."
"Không có gì." Trương Dịch mỉm cười: "Nghỉ ngơi cho tốt, có vấn đề gì cứ tìm tôi." Nói rồi anh ta chuẩn bị rời đi.
"Bác sĩ Trương." Phương Nhiên gọi anh ta lại: "Tôi muốn biết…"
Trước khi ngất đi, cậu có một cảm giác rất kỳ lạ, như thể đã hình thành một mối liên kết với ai đó, lại giống như đang bước đi trên một tầng mây hư ảo. Lúc đó, năng lượng trong cơ thể cậu bị rút đi rất nhanh, nhưng trong biển tinh thần lại không hề đau đớn.
Sau khi tỉnh lại, cậu theo bản năng kiểm tra ngay tình trạng biển tinh thần của mình, nhưng không phát hiện điều gì đặc biệt, thậm chí tinh thần lực còn dư dả không ít.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
…
"Cộng hưởng tinh thần"
Phương Nhiên gõ bốn chữ này vào thiết bị đầu cuối.
Điều khiến cậu bất ngờ là từ khóa này lại có lượng thảo luận khá lớn trên mạng. Tóm lại, đó là một loại cảm ứng vô cùng huyền diệu giữa Lính gác và Dẫn đường.
Thậm chí là… cùng chia sẻ chung một biển tinh thần.
Phương Nhiên xem một hồi, phát hiện ra loại cảm ứng này thường chỉ xảy ra với những cặp Lính gác và Dẫn đường có độ tương thích cao hoặc đã được đánh dấu. Nhưng cũng có ngoại lệ, một số ít người sau khi xảy ra cộng hưởng tinh thần đã bất ngờ tìm được đối tượng tương thích nhất của mình.
Vì vậy, đa số mọi người khi nhắc đến cộng hưởng tinh thần đều sẽ nói một câu:
"Định mệnh ư?"
Phương Nhiên cụp mắt xuống, ban nãy Trương Dịch cũng có ý này. Hiếm gặp nhưng không phải là không thể.
Thực ra sau khi tỉnh lại cậu có hơi tức giận. Lúc đó có nhiều người như vậy, tại sao chỉ có mình cậu trải qua thanh lọc ngược? Hơn nữa, đã nói là nếu có bất thường sẽ tắt thiết bị, nhưng cho đến khi cậu ngất đi, người của trung tâm vẫn không hề có phản ứng.
Nhưng Trương Dịch đã giải thích với cậu, thiết bị tại hiện trường hoàn toàn không ghi nhận được dữ liệu về việc thanh lọc ngược. Dựa theo báo cáo, biển tinh thần của Phương Nhiên cũng không hề bị tổn hại.
Cả cậu và trung tâm đều có xu hướng tin rằng tình huống lúc đó là… cộng hưởng tinh thần.
Phương Nhiên cảm thấy kết luận này quả thực quá lố bịch, thuần túy chỉ là lời lẽ mà trung tâm bịa ra để đối phó qua loa với cậu và Ủy ban Dẫn đường.
Cậu đâu có ngốc.
Tình hình ngày hôm đó, thái độ căng thẳng của trung tâm… Lính gác có năng lực và được đối đãi như vậy trong Khu 4, thân phận đã rõ như ban ngày.
Người đó…
Sao có thể có cộng hưởng với một người chỉ có cấp C như cậu?
1
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
