TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, thiết bị thanh lọc được khởi động, phát ra tiếng vo vo tần số thấp.

Những con số trên màn hình điều khiển bắt đầu nhảy lên, tim của Phương Nhiên cũng đập nhanh theo.

Cậu có bí mật của riêng mình.

Ba tháng sau khi xuyên qua, không biết có phải do ảnh hưởng của cậu hay không, cơ thể này cũng bắt đầu sản sinh ra pheromone. Giống như trước đây, đó là hương cam ngọt ngào, tươi mát.

Ban đầu Phương Nhiên không biết phải làm sao, nhưng sau đó đã dần nắm vững cách kiểm soát pheromone, thậm chí còn phát hiện ra khi pheromone trở nên nồng đậm hơn, năng lực thanh lọc của cậu cũng sẽ tăng lên.

Hương cam này giống như công cụ gian lận của cậu, giúp cậu thanh lọc những Lính gác cấp cao mà không tốn chút sức lực nào.

Đương nhiên Phương Nhiên không có ý định để lộ bí mật của mình.

Cứ làm cho qua chuyện là được.

Cậu lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đặt tay lên thiết bị.

Khoảnh khắc năng lượng bị hút đi, một cảm giác khác thường lóe lên trong biển tinh thần của Phương Nhiên rồi nhanh chóng biến mất. Cậu thậm chí còn nghĩ rằng mình đã sinh ra ảo giác.

Thế nhưng đúng vào khoảnh khắc đó, người Lính gác sau tấm chắn khẽ nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên một đường cong, như thể đã phát hiện ra điều gì đó thú vị.

Những con số trên màn hình khổng lồ đã thu hút mọi sự chú ý, không ai phát hiện ra sự khác thường của anh.

Phương Nhiên cúi đầu, chậm rãi truyền năng lượng. Giờ cậu đã có thể kiểm soát rất tốt việc tiết ra pheromone, trên người chỉ thoang thoảng một mùi hương như có như không.

Cái thiết bị trước mặt này cũng khá tốt. Tuy tốc độ hấp thụ hơi chậm, nhưng có thể tránh được việc tiếp xúc trực tiếp với đám Lính gác. Kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ sinh ra khi thanh lọc thường khiến mấy gã Lính gác tự cao tự đại kia nghĩ rằng cậu có ý với họ, thậm chí sau đó còn bám riết lấy cậu.

Lũ Lính gác chó chết này…

Như để trừng phạt sự lơ đãng của cậu, bàn tay phải đang đặt trên thiết bị của Phương Nhiên đột nhiên cảm thấy như bị một miếng kim loại lạnh buốt cứa mạnh vào.

Cậu giật mình, theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng lại phát hiện tay phải như bị thứ gì đó nắm chặt, hoàn toàn không thể cử động.

Không ổn rồi!

Cậu ngẩng đầu định báo cáo với Phương Lê Vũ, nhưng một cơn đau âm ỉ truyền đến từ trong biển tinh thần khiến cậu không thể mở miệng nói chuyện.

Năng lượng trong cơ thể bắt đầu bị rút ra, pheromone cũng theo đó mất kiểm soát, hương cam nồng đậm như muốn xé toạc cơ thể cậu mà tuôn ra ngoài.

Chẳng lẽ là thanh lọc ngược?

Phương Nhiên thầm kêu không xong. Ánh mắt liếc sang Dẫn đường bên cạnh, thấy người đó chỉ hơi xanh mặt, hoàn toàn không giống cậu đang hoảng hốt bất lực thế này.

Chỉ có mình cậu gặp phải tình huống này sao?

Không phải đã nói nếu xảy ra chuyện này thì sẽ ngắt thiết bị ngay lập tức sao? Niềm tin giữa người với người đâu cả rồi?

Năng lượng trong cơ thể Phương Nhiên tiêu hao quá nhanh, cậu không trụ nổi nữa mà ngã sụp xuống thiết bị, khiến người bên cạnh hét lên kinh hãi.

Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, cậu nghe thấy có người đang kinh hô: "Chỉ số ô nhiễm của Lính gác bắt đầu giảm xuống!"



Thấy có người ngã xuống, Phương Lê Vũ vội vàng gọi đội cứu hộ đến.

Phương Nhiên đã rơi vào hôn mê. Nhân viên y tế nhanh chóng tiêm cho cậu một liều thuốc ổn định rồi đưa cậu lên cáng.

Ngay lúc bên này đang luống cuống tay chân, nhân viên phụ trách theo dõi dữ liệu trên màn hình gần như không thể tin vào mắt mình.

"Chỉ số ô nhiễm đã giảm xuống dưới mức an toàn!"

"Cái gì?"

Tất cả những người có mặt ở đây đều nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

Người nhân viên kia run rẩy nói: "Chuyện đó xảy ra chỉ trong nháy mắt vừa rồi, chỉ số ô nhiễm đã giảm liền 10%."

Điều này có nghĩa là nguy cơ hóa cuồng của Lính gác đã được giải trừ, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Phương Lê Vũ vội vàng yêu cầu các Dẫn đường dừng công việc lại, rồi nói với một nam Dẫn đường trước màn hình điều khiển: "Chủ nhiệm, để đảm bảo an toàn, xin ngài hãy xác nhận xem ý thức của Lính gác đã tỉnh táo lại chưa."

Dù sao thì Lính gác cũng đang ở ngưỡng cửa hóa cuồng, cho dù chỉ số ô nhiễm đã giảm xuống, ý thức vẫn có thể còn trong trạng thái cuồng bạo, và vẫn có khả năng gây ra thương vong.

Kim Minh cũng nhận ra điều này. Anh ta đeo tai nghe lên và nhấn nút liên lạc.

"Lính gác số 97, anh có nghe thấy tôi nói không?"

Người Lính gác trẻ tuổi sau tấm chắn trong suốt khẽ ngẩng đầu, không biết đã nói gì đó về phía trước.

"Chủ nhiệm, anh ta nói gì vậy?"

"Anh ta nói… thích nhất là soda vị cam?"

1

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.