TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Nguyên chủ "Phương Nhiên" chính là một nạn nhân như vậy.

Gã Lính gác được ghép đôi với nguyên chủ đã vì một Dẫn đường cấp B mà bỏ rơi cậu.

"Xin lỗi, độ tương thích của tôi và cậu ấy cao hơn cậu 3%." Gã Lính gác áy náy nói: "Cậu sẽ hiểu cho tôi, đúng không?"

Đây là đoạn ký ức cuối cùng còn sót lại trong cơ thể này, khiến Phương Nhiên vừa ấn tượng sâu sắc vừa đồng cảm.

Khi thanh lọc, cả hai bên đều sẽ có được kɧoáı ©ảʍ khó quên, khiến người ta rất dễ dàng chìm đắm vào một mối quan hệ. Điều này cũng giống như phản ứng pheromone giữa Alpha và Omega, khó lòng kháng cự và dễ dàng khuất phục.

Nguyên chủ rõ ràng đã bị thao túng tâm lý quá mức, cuối cùng nhảy biển tự vẫn, tạo cơ hội cho Phương Nhiên xuyên qua.

Thế nên ngay từ đầu Phương Nhiên đã biết, đám Lính gác này cũng giống như Alpha ở thế giới của cậu

Chẳng có kẻ nào tốt đẹp cả.

Phương Nhiên đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài thì một bóng người đột nhiên lọt vào tầm mắt cậu.

Chiếc xe bay lơ lửng lao đi vun vυ"t, nhưng bóng người kia vẫn thoăn thoắt luồn lách giữa các tòa nhà, chưa từng rời khỏi tầm mắt cậu.

Dưới bầu trời âm u, bóng hình đó được bao bọc bởi một lớp năng lượng, xuyên qua màn mưa bụi, lướt đi trong không trung.

Phương Nhiên chợt nhận ra người này không hề đơn giản.

Có thể là một Lính gác cấp cao đang thi hành nhiệm vụ chăng?

Phương Nhiên chưa bao giờ là một Dẫn đường nhiệt tình. Cậu ngẩng đầu nhìn những người khác trên xe, cảm thấy dường như chỉ có mình cậu phát hiện ra Lính gác ngoài cửa sổ.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Cậu vươn tay định kéo tấm che cửa sổ xuống, nhưng Lính Gác lại đột ngột quay đầu lại.

"Ầm ầm ầm!"

Mưa lớn bắt đầu trút xuống xối xả.

Những tia chớp màu bạc trắng như mạng nhện nổ tung trong màn mưa, tiếng sấm chói tai vang lên.

Phương Nhiên và Lính gác nhìn nhau từ xa, cách một màn mưa.

Mưa như trút nước, cậu không thấy rõ mặt Lính gác, nhưng trong khoảnh khắc tia chớp lóe lên, cậu đã nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của đối phương.

Một cảm giác kết nối kỳ lạ chợt dâng lên trong lòng cậu.

Phương Nhiên có cảm giác cơ thể mình như bị đóng băng. Ánh mắt cậu đang bị một thứ gì đó trói chặt, nhất thời không thể dời đi. Tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn, loạn nhịp thình thịch như những hạt mưa đang nện vào cửa kính xe.

Vừa bực bội, lại vừa bất an.

"Ầm!"

Lại một tiếng sấm nữa vang lên.

Phương Nhiên nhận ra mình có gì đó không ổn.

1

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.