0 chữ
Chương 26
Chương 26
Nhìn bàn tay đỏ ửng, cô gái nhỏ tủi thân muốn khóc, chẳng nghĩ gì đã đưa ngay ra trước mặt Thịnh Hoài Cảnh, vừa tố cáo vừa trách móc.
Cô không hề biết rằng, làn da lạnh như ngọc ấy, giờ vương chút ửng hồng, lại càng thêm quyến rũ khó cưỡng.
Thịnh Hoài Cảnh lặng lẽ dời mắt đi, cúi người nhặt đôi giày cao gót cô vừa ném xuống đất.
Bàn tay anh to lớn và chiếc giày thủy tinh size 36 trông nhỏ xíu nằm lọt thỏm trong tay.
Trong tiếng làu bàu của cô gái nhỏ, người đàn ông sải bước tiến về phía biệt thự.
Váy đỏ, vest đen.
Chàng trai cao lớn lạnh lùng sánh vai cùng cô gái kiêu kỳ, chẳng hiểu sao lại vô cùng xứng đôi.
Trên bờ vai rộng lớn, cánh tay mảnh mai quấn lấy, bộ vest thẳng tắp cũng đã nhàu nhĩ vì bị cô quấy phá.
Như dây tơ hồng quấn quanh gốc cổ thụ, giữa hai con người chênh lệch về địa vị và vóc dáng, mỗi hành động lại mang theo sự dung túng dịu dàng đến lạ.
Fan couple thì đã phát cuồng từ lâu.
[Chủ tịch mà lại là bạn trai kiểu “ba” này hả trời!]
[Ai hiểu được, từ nãy tới giờ miệng tôi không khép lại nổi! Thời nay giới trẻ yêu đương bạo thật sự!]
[Không, muốn chinh phục băng sơn cũng phải có đủ bản lĩnh chứ, không thì không phải cưỡi trên lưng tổng tài đâu, mà là bị tổng tài đá bay ấy ;)]
Nhưng đám “chua lè” vẫn không chịu buông tha.
[Nói về giả tạo chỉ phục Tô Bảo Điềm, nhìn mà tưởng công chúa đi dạo ấy nhỉ, ha ha.]
[Nhà Khương Khương giàu hơn nhiều, cũng không làm trò như thế. Tiêu Mân là ảnh hậu, vị thế ai cũng vượt xa, chẳng hiểu sao cô ta làm gì cũng dở, mỗi tán trai là số một?]
[Cô ta thế mà gọi là tiểu thư danh giá à? Có tý thanh lịch nào đâu?]
Fan lên tiếng đáp trả:
[Người xấu thì chịu khó đọc sách đi, không thì nên đi khám mắt, chân Bảo Điềm phồng rộp hết rồi, thử chích vài mũi vào chân xem mấy người đi nổi không?]
[Cả đống vết phồng nước đều nứt ra rồi, đau như vậy mà còn phải đi tiếp, tôi mà là cô ấy chắc gào khóc cho cả khu phố chạy ra xem!]
[Đúng rồi, tiểu thư thì lúc nào cũng phải giữ ý, ngay cả... làm chuyện ấy cũng phải thẳng đơ người, cứ gọi to một tiếng là mất giá hả?]
[Tô Bảo Điềm: Có thể cõng. Thịnh Hoài Cảnh: Có thể cõng. Chương trình: Có thể cõng. Đám chua lè: Không thể cõng ;)]
Lần đầu tiên fan của Tô Bảo Điềm phản kích dữ dội như vậy.
Dưới làn đạn bình luận dày đặc, anti chẳng mấy chốc đã bị đánh bật khỏi trận địa, không khí lại trở nên hòa nhã.
Đến cả đạo diễn Lý cũng phải kinh ngạc.
Mới lên sóng chưa được một ngày, cô gái này đã hút về bao nhiêu fan hâm mộ như thế?
Nhưng đúng là cô gái này có sức hút đặc biệt thật, kỳ lạ đến mức khó tin, cứ ghép đôi với ai là lại hợp đến lạ kỳ!
Giống như một chú mèo nhỏ giương móng vuốt mà ai gặp cũng đều bị cô khuất phục một cách ngoan ngoãn cả.
Vừa đặt chân đến biệt thự, khi thân hình của Thịnh Hoài Cảnh còn chưa kịp đứng vững thì Tô Bảo Điềm đã không chờ nổi nữa, vội vàng trượt khỏi lưng anh.
Bàn chân đau nhức đến mức ngay cả việc bám lấy cơ thể đàn ông phía sau cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý, nếu không thì nhất định cô đã cố chần chừ thêm vài phút nữa.
Dáng vẻ sốt ruột muốn tránh xa của cô gái ấy... không hiểu sao lại khiến người ta khó chịu đến lạ.
Thịnh Hoài Cảnh đứng đó, ánh mắt sâu thẳm, lặng lẽ dõi theo cô.
Tô Bảo Điềm chẳng hề sợ hãi, chỉ liếc mắt nhìn đôi giày cao gót trong tay anh, khẽ hừ lạnh rồi dứt khoát tháo luôn chiếc còn lại, để chân trần bước trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.
“Tặng anh đấy.”
Đôi giày đi khó như vậy, không có cũng chẳng tiếc làm gì.
Bàn chân nhỏ nhắn, trắng ngần tựa bạch ngọc, nổi bật đến kinh ngạc giữa nền đá xám lạnh. Trong phòng khách có vài người đàn ông liếc qua, mỗi người một ý nghĩ riêng.
Đạo diễn Lý đã chuẩn bị sẵn một bác sĩ đến giúp cô xử lý vết thương ở chân.
Cô không hề biết rằng, làn da lạnh như ngọc ấy, giờ vương chút ửng hồng, lại càng thêm quyến rũ khó cưỡng.
Thịnh Hoài Cảnh lặng lẽ dời mắt đi, cúi người nhặt đôi giày cao gót cô vừa ném xuống đất.
Bàn tay anh to lớn và chiếc giày thủy tinh size 36 trông nhỏ xíu nằm lọt thỏm trong tay.
Trong tiếng làu bàu của cô gái nhỏ, người đàn ông sải bước tiến về phía biệt thự.
Váy đỏ, vest đen.
Chàng trai cao lớn lạnh lùng sánh vai cùng cô gái kiêu kỳ, chẳng hiểu sao lại vô cùng xứng đôi.
Trên bờ vai rộng lớn, cánh tay mảnh mai quấn lấy, bộ vest thẳng tắp cũng đã nhàu nhĩ vì bị cô quấy phá.
Như dây tơ hồng quấn quanh gốc cổ thụ, giữa hai con người chênh lệch về địa vị và vóc dáng, mỗi hành động lại mang theo sự dung túng dịu dàng đến lạ.
[Chủ tịch mà lại là bạn trai kiểu “ba” này hả trời!]
[Ai hiểu được, từ nãy tới giờ miệng tôi không khép lại nổi! Thời nay giới trẻ yêu đương bạo thật sự!]
[Không, muốn chinh phục băng sơn cũng phải có đủ bản lĩnh chứ, không thì không phải cưỡi trên lưng tổng tài đâu, mà là bị tổng tài đá bay ấy ;)]
Nhưng đám “chua lè” vẫn không chịu buông tha.
[Nói về giả tạo chỉ phục Tô Bảo Điềm, nhìn mà tưởng công chúa đi dạo ấy nhỉ, ha ha.]
[Nhà Khương Khương giàu hơn nhiều, cũng không làm trò như thế. Tiêu Mân là ảnh hậu, vị thế ai cũng vượt xa, chẳng hiểu sao cô ta làm gì cũng dở, mỗi tán trai là số một?]
[Cô ta thế mà gọi là tiểu thư danh giá à? Có tý thanh lịch nào đâu?]
Fan lên tiếng đáp trả:
[Người xấu thì chịu khó đọc sách đi, không thì nên đi khám mắt, chân Bảo Điềm phồng rộp hết rồi, thử chích vài mũi vào chân xem mấy người đi nổi không?]
[Đúng rồi, tiểu thư thì lúc nào cũng phải giữ ý, ngay cả... làm chuyện ấy cũng phải thẳng đơ người, cứ gọi to một tiếng là mất giá hả?]
[Tô Bảo Điềm: Có thể cõng. Thịnh Hoài Cảnh: Có thể cõng. Chương trình: Có thể cõng. Đám chua lè: Không thể cõng ;)]
Lần đầu tiên fan của Tô Bảo Điềm phản kích dữ dội như vậy.
Dưới làn đạn bình luận dày đặc, anti chẳng mấy chốc đã bị đánh bật khỏi trận địa, không khí lại trở nên hòa nhã.
Đến cả đạo diễn Lý cũng phải kinh ngạc.
Mới lên sóng chưa được một ngày, cô gái này đã hút về bao nhiêu fan hâm mộ như thế?
Nhưng đúng là cô gái này có sức hút đặc biệt thật, kỳ lạ đến mức khó tin, cứ ghép đôi với ai là lại hợp đến lạ kỳ!
Vừa đặt chân đến biệt thự, khi thân hình của Thịnh Hoài Cảnh còn chưa kịp đứng vững thì Tô Bảo Điềm đã không chờ nổi nữa, vội vàng trượt khỏi lưng anh.
Bàn chân đau nhức đến mức ngay cả việc bám lấy cơ thể đàn ông phía sau cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý, nếu không thì nhất định cô đã cố chần chừ thêm vài phút nữa.
Dáng vẻ sốt ruột muốn tránh xa của cô gái ấy... không hiểu sao lại khiến người ta khó chịu đến lạ.
Thịnh Hoài Cảnh đứng đó, ánh mắt sâu thẳm, lặng lẽ dõi theo cô.
Tô Bảo Điềm chẳng hề sợ hãi, chỉ liếc mắt nhìn đôi giày cao gót trong tay anh, khẽ hừ lạnh rồi dứt khoát tháo luôn chiếc còn lại, để chân trần bước trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.
“Tặng anh đấy.”
Đôi giày đi khó như vậy, không có cũng chẳng tiếc làm gì.
Bàn chân nhỏ nhắn, trắng ngần tựa bạch ngọc, nổi bật đến kinh ngạc giữa nền đá xám lạnh. Trong phòng khách có vài người đàn ông liếc qua, mỗi người một ý nghĩ riêng.
Đạo diễn Lý đã chuẩn bị sẵn một bác sĩ đến giúp cô xử lý vết thương ở chân.
6
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
