TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

“Em xinh đẹp, có muốn anh cho đi nhờ không?”

Thịnh Hoài Cảnh chỉ liếc người kia bằng một ánh mắt bình thản đến lạnh lùng.

Hội những người sợ xã giao thì nín thở luôn, vừa ngượng ngùng vừa không hiểu sao lại thấy... thích thú?

[Trời ơi ai mà không mê kiểu hồ ly thế này chứ!]

[Cứu tôi với! Đây là chiến trường tình yêu đấy à, kịch bản chương trình sắp xếp đúng không!]

[Lưu ý: Thịnh Hoài Cảnh họ Thịnh, nhà họ Thịnh ấy, ai dám lấy anh ra đùa được cơ chứ... nam chính đó nha!]

[Đi bán hàng cần nhất là mấy người như vậy! Ôi, càng ngày càng thấy nữ phụ này mới là kho báu ấy!]

[Mà nói thật, hơi lo cho cô gái, mong chương trình chú ý chút, kẻo bị đánh thì khổ!]

Chủ xe sang hoàn toàn không đùa, dừng xe chờ hẳn ở phía trước, nếu không nhờ biên tập kịp thời đuổi khéo thì chắc Tô Bảo Điềm đã leo lên xe mất rồi.

Chương trình chết tiệt!

Tô Bảo Điềm bực mình đá bay đôi giày cao gót, nhìn thân hình cao lớn của Thịnh Hoài Cảnh mà càng nghĩ càng tức, cô cắn môi làu bàu: “Anh họ Thịnh, anh to xác thế mà chỉ biết ăn hại thôi à!”

Dễ thương cực kỳ, chẳng khác gì một chú mèo con nhỏ nhoi cứ gào lên giận dữ.

Dòng bình luận online tràn ngập sự cưng chiều.

Thịnh Hoài Cảnh chỉ yên lặng nhìn cô, ánh mắt thoáng qua điều gì đó khiến người ngoài không sao đoán nổi.

Đạo diễn Lý tinh ý phát hiện ánh mắt ấy đang đoán xem có chuyện gì thì bất ngờ Thịnh Hoài Cảnh hành động.

Bình luận: [!!!]

Dáng người cao lớn, khí chất sắc lạnh, dù đã chạy nhảy nửa ngày trời, bộ vest trên người vẫn thẳng thớm không một nếp nhăn, đôi giày da sáng bóng nhuốm đầy sự kiêu ngạo lạnh lùng.

Từng bước tiến đến gần, mỗi bước chân như chạm thẳng vào tim người khiến không ai dám động đậy.

Anh dừng lại ngay trước mặt Tô Bảo Điềm.

Đôi mắt hạnh đẹp rực lên ý trách móc, khóe mắt đỏ hoe làm Thịnh Hoài Cảnh hơi khựng lại.

Anh dời mắt đi, thong thả tháo cặp kính viền vàng ra.

Kính viền vàng, nét ôn nhuận lịch thiệp.

Nhưng một khi tháo kính xuống, mọi nét dịu dàng đều nhường chỗ cho sự hoang dã bộc phát, khí chất tăng vọt không gì cản nổi.

Máy quay cận cảnh vừa khéo ghi lại trọn vẹn khoảnh khắc ấy.

Dòng bình luận như bùng nổ.

[!!!!]

[Ôi trời ơi, tôi xỉu thật rồi!]

[Anh lạnh lùng quá đi mất, nước mắt chảy ngược vào tim tôi rồi QAQ]

[Đã giả vờ "A" cool ngầu thế kia rồi à? Nào, nhào vô mà hun cái coi!]

Người đàn ông thong thả xắn tay áo, cơ tay rắn rỏi lộ rõ sức mạnh tiềm ẩn.

Khi kính đã cởi xuống, từng cử chỉ của Thịnh tổng đều toát lên hơi thở nguy hiểm gấp bội.

Chỉ liếc cô gái một cái, anh bỗng quay người lại.

Anh... ngồi xổm xuống.

Anh ngồi xuống! Thật sự ngồi xuống rồi!

[???]

[Hu hu hu, cảm giác này khác gì "A Tổng cưng chiều tự tay mang dây cổ cho em" đâu!]

[Giơ cao ngọn cờ couple lên nào!]

[Tôi nhảy hố rồi nhé, rớt nhanh như chớp.]

[Fan couple ngọt ngào phát khóc rồi, chồng không cõng vợ thì định cõng cái gì? Định cõng sự cô đơn à ;)]

Cả ê-kíp chương trình sững sờ không nói nên lời.

Chỉ có Tô Bảo Điềm là lưỡng lự một chút rồi lập tức trèo ngay lên lưng anh.

Đứng giận dỗi chỉ làm khổ bản thân thôi!

Nhưng việc anh do dự ban đầu vẫn khiến cô canh cánh trong lòng.

Thế nên sau khi yên vị trên lưng, cô nhớ lại những bộ phim cổ trang trong ký ức nguyên chủ, cố ý hô to: “Đi thôi!”

Vừa mắng anh không phải người, vừa chơi trò con nít.

Giọng nói kiêu kỳ vang bên tai Thịnh Hoài Cảnh, mềm mại mà ngứa ngáy lạ thường.

Động tác đứng lên của anh cũng khựng lại.

Thấy anh có chút lúng túng mà không thể ném mình xuống, Tô Bảo Điềm càng khoái chí: “Đi nhanh lên nào.”

Dù sao cô cũng là nữ phụ “ác độc”, nữ phụ thì cần gì bận tâm ánh mắt người khác chứ? Không cần thiết!

Hứng lên, cô còn vỗ nhẹ vào cánh tay anh.

Ai ngờ... đau điếng luôn.

“Cánh tay anh làm bằng sắt à? Đau muốn khóc luôn!”

6

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.