TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

[Mà thử nghĩ xem, theo idol bao năm, nếu gặp ngay trước mặt, chắc mình cũng chẳng nhịn nổi mà kéo lấy cậu ấy!]

[+1 nhé, ai cũng biết hội fan mẹ của Dư Quân toàn các bà chủ giàu nứt đố đổ vách, hậu đậu chút cũng chẳng sao, tiểu thư thì sao chứ, vẫn cứ là fan ruột!]

Fan của Dư Quân sung sướиɠ tột độ, vừa cười vừa cảm khái “tình mẹ con”, nhìn Tô Bảo Điềm cũng thuận mắt hẳn, thi nhau bênh vực cô nàng.

Chỉ có một số fan “ăn cơm tró” lại âm thầm tiếc nuối, quá đáng ghét, hóa ra lại phải ship một couple mãi mãi không thể thành đôi!

*

Cô gái vẫn nắm lấy cánh tay cậu, giọng nói càng thêm chân thành: “Yến tiên sinh, nếu là tôi được quyền lẻ bóng thì tôi nhất định nhường cho cậu!”

Cô không nói dối, thực sự nếu trúng lượt lẻ bóng thì chắc chắn cũng chẳng ai ngoài Dư Quân sẵn lòng bỏ 500 điểm mà đổi lấy vị trí ấy!

Nhớ lại cơ hội vuột mất 500 điểm, Tô Bảo Điềm không khỏi tiếc hùi hụi, cảm xúc lộ rõ trong ánh mắt, thoáng ủ rũ trông như thật lòng áy náy vì chẳng giúp được cậu.

Khoảnh khắc ấy đến cả những khách mời xung quanh cũng không thấy gì bất thường.

Tân Ngôn Thầm ngồi tựa người, khóe môi lười biếng kéo lên thành một nụ cười mơ hồ, ngón tay thong thả chống cằm, đến cái bắt chéo chân cũng lộ ra vẻ ung dung điềm đạm.

“Xem ra, cô Tô thật sự rất thích Dư Quân nhỉ?”

Tô Bảo Điềm cũng vừa vặn nhìn sang.

Nam phụ Tân Ngôn Thầm, nghề nghiệp là bác sĩ nha khoa.

Điều quan trọng nhất, y là nhân vật nam phụ dịu dàng trong nguyên tác, từng nhiều lần đứng ra giúp đỡ nữ chính Vân Thanh.

Gia thế nhà họ Tân chẳng hề thua kém gì nhà họ Long, chỉ tiếc chẳng hiểu sao nữ chính lại cứ lao vào kịch bản ngược tâm làm gì.

Chợt nhớ đến cảnh Vân Thanh bị nữ phụ “ác độc” đánh gãy răng trong truyện gốc, Tô Bảo Điềm rùng mình đồng cảm.

Răng đau nhức hẳn lên.

Nói đi cũng phải nói lại, Tân Ngôn Thầm đích thực là nha sĩ đỉnh cao, đến cả hàm răng bão tố của nữ chính cũng giữ gìn được nguyên vẹn.

Con người ai rồi cũng sẽ già đi, chẳng ai trốn khỏi số phận phải tìm nha sĩ, mà răng mà hỏng thì còn đâu là niềm vui ăn uống!

Đây đâu phải đế đô, cô cũng chẳng còn đặc quyền được dùng dịch vụ y tế cao cấp nữa, nhớ tới quãng đời dài phía trước sau khi kết thúc nhiệm vụ, Tô Bảo Điềm lập tức đưa Tân Ngôn Thầm vào danh sách “nhân vật quan trọng cần kết thân”.

Kế hoạch cũng rất rõ ràng: Với bốn nam khách mời còn lại, chỉ cần “chọc ghẹo”, làm quá vai trò nữ phụ thực dụng, đào mỏ đúng chuẩn kịch bản là xong.

Còn với Tân Ngôn Thầm… nhất định phải giữ khoảng cách, nhường cho y một thế giới yên bình.

Chỉ mong sau này cần đến nha sĩ, y sẽ không vì chuyện cũ mà từ chối giúp đỡ.

Ánh mắt của Tô Bảo Điềm dừng lại trên người Tân Ngôn Thầm hơi lâu hơn một nhịp.

Tân Ngôn Thầm vốn đã quen với ánh nhìn dò xét của người khác phái nên cũng chẳng mấy để tâm, nào ngờ chỉ một lát sau, đối phương lại tỏ ra chẳng hề để ý gì, tự nhiên dời mắt đi chỗ khác, từ đó về sau cũng chẳng liếc y lấy một lần.

Người đàn ông ấy hơi sững lại, chốc lát sau thì bật cười khẽ khàng, giọng trầm thấp lướt qua kẽ môi.

Ngay bên cạnh y, Thịnh Hoài Cảnh khoác bộ vest đen, từng thớ cơ bắp như muốn xé toang lớp vải thế nhưng lại đeo một cặp kính gọng vàng đầy cấm dục, phối cùng đôi giày da sáng bóng khiến người ta chẳng lạ gì khi bình luận gọi anh là “bạo quân vest đen”.

Người đàn ông này với cơ ngực phát triển vượt trội, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn về phía xa, hoàn toàn chặn đứng mọi âm thanh ồn ào từ phía Tân Ngôn Thầm.

Thịnh Hoài Cảnh chăm chú trả lời những email quan trọng trên chiếc đồng hồ thông minh.

Tuy ai cũng bị yêu cầu nộp lại điện thoại nhưng một người nắm quyền điều hành cả một tập đoàn khổng lồ như anh thì đương nhiên sẽ luôn có những đặc quyền riêng. Đạo diễn Lý cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua, âm thầm chấp nhận cách làm việc của anh.

6

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.