TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Ở đế đô, alpha lúc nào cũng vây quanh cô, sẵn sàng vì cô mà tranh đấu, thậm chí nhiều lần suýt gây sự, nhưng chính vì sự đề phòng và kiểm soát ấy, chưa một ai thật sự chạm vào cô, đến cả omega nam cũng không thể đến gần.

Thế mà ở đây, giữa thế giới chẳng có ABO, chẳng có Pheromone chất hay ràng buộc, cậu trai trước mặt mang theo một thứ hương vị kỳ lạ, mát lành, dễ chịu, chẳng giống ai, lại rất dễ làm người ta xiêu lòng.

Kỳ lạ thật, đều là đàn ông cả, chẳng có pheromone của alpha vậy mà vẫn cảm thấy hợp mắt.

Cô vẫn giữ chặt cánh tay cậu, còn Dư Quân thì tay đặt trên eo cô, đứng bất động, không dám cử động. Rõ ràng từng nhảy đôi với con gái trên sân khấu, lúc đó chẳng bao giờ nghĩ ngợi hay lúng túng, có lẽ vì hôm nay đang bị livestream chăng?

Cậu bỗng thấy bực bội, sao cô còn chưa chịu buông ra nữa.

Bị ai đó nắm tay đúng là chẳng có gì to tát, nhưng cứ thấy kỳ cục, nhắc cô buông thì ngại, chẳng lẽ lại nhỏ mọn trước ống kính? Nếu đẩy ra thì cả tháng sau chắc hai người đều khó xử.

Không biết phải làm sao.

Đúng lúc ấy, cô gái ngẩng lên, nhẹ nhàng gọi: “… Dư tiên sinh.”

Giọng nói lạnh lùng mà lại có chút run rẩy rất khẽ, mang theo vẻ mềm mại kỳ lạ. Khoảng cách quá gần, cổ cô trắng ngần ẩn dưới vài lọn tóc đen lòa xòa, tựa như thiên nga nghiêng đầu, dâng tận trước mặt cậu.

Đôi mắt long lanh ngước nhìn, lông mi dày che không nổi ánh nước sâu thẳm.

Mỏng manh, mà kỳ lạ thay lại có chút cuốn hút khiến người ta không thể rời mắt.

Tất cả những cảm xúc mà Dư Quân cố tình phớt lờ, bất ngờ ùa về rõ ràng đến đau nhói.

Tim bỗng đập mạnh, rối loạn không kiểm soát.

Một làn hương lạ nhẹ nhàng lan tỏa, thoảng qua như mùi bánh ngọt thơm mềm, vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng mà tận hưởng.

Kỳ lạ là cậu vốn chẳng phải kiểu thích đồ ngọt.

Dư Quân theo bản năng liếc xuống chiếc bảng tên trước ngực cô gái.

Tô Bảo Điềm.

Trong đầu loé lên một ý nghĩ ngốc nghếch, tên cũng… ngọt như chính mùi hương ấy.

“Yến tiên sinh, tôi là fan của cậu nè.”

Cô nắm chặt lấy cánh tay cậu, lưng che khuất ống kính, đôi mắt hạnh trong veo mà sáng rực, dồn dập đẩy tình tiết đi thật nhanh.

Fan?

Dư Quân khựng lại, hoàn toàn bất ngờ.

Một câu nói vu vơ mà cơn hương dịu dàng kia cũng tan biến ngay tức thì.

Lấy lại tinh thần, cậu theo thói quen vuốt lại vạt áo, ngón tay luồn vào mái tóc rối phía trước trán, lập tức đứng thẳng tắp, thần sắc nghiêm nghị như thể chuẩn bị vào buổi huấn luyện quân sự.

Là ngôi sao hạng nhất, Dư Quân đã qua cái thời cần sự công nhận của fan, thế nhưng khoảnh khắc ấy, hình tượng idol mà cậu giấu kín bấy lâu lại trỗi dậy, lặng lẽ mà mãnh liệt.

Dù sao thì, đã là fan, chẳng lẽ lại để mất hình tượng trong lòng họ sao?

Bất giác, vành tai Dư Quân nhuốm một tầng đỏ ửng, tự nhủ rằng mình chỉ đang giữ gìn “đạo đức nghề nghiệp” mà thôi.

Cảm nhận rõ nét sự xa cách từ phía đối phương, Tô Bảo Điềm trong lòng khẽ giơ hai ngón tay làm dấu chiến thắng, quả nhiên, gặp kiểu fan “đu idol” đến tận chương trình, không ai mà vui nổi!

Cô nhân cơ hội, càng đẩy cao nhịp kịch: “Dư tiên sinh à… À, Dư bảo, được gặp cậu, tôi vui lắm.

Chủ cũ chưa từng thần tượng ai nhưng Tô Bảo Điềm trước khi lên sóng đã cẩn thận tìm hiểu mọi thông tin về Dư Quân, đương nhiên biết biệt danh “Dư bảo” vốn là bảo vật trong lòng hội fan mẹ, cũng là biểu tượng cho sự cưng chiều tuyệt đối.

Vừa nghe thấy cách gọi này, nhóm fan đang định nổi xung lên lại ngẩn người, từ tức giận bỗng chuyển sang kinh ngạc - fan sao? Cùng hội cùng thuyền? Còn là “mẹ bỉm” thứ thiệt hả?

[Ôi trời đất ơi, cuối cùng có người nuôi idol thành công ngoài đời thật kìa!]

[Đúng rồi, hồi trước mình cứ nghĩ nữ phụ lạnh lùng, ai ngờ đâu, người ta là đang giữ phong thái “phụ huynh” trước mặt idol!]

6

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.