TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

Kevin bắt đầu đọc thông số cơ thể của Phó Yến Hoài: “Vòng ngực 110,9. Vòng eo 76,8. Vòng mông 117,6.”

Lộc Dao chẳng có khái niệm gì với mấy con số này, nhưng qua những kỳ mẫn cảm, cậu đã nếm trải rõ ràng sức mạnh của Phó Yến Hoài.

Trợ lý ở bên cạnh ghi chép lại các số liệu, còn Kevin thì đứng dậy, hứng thú hỏi Phó Yến Hoài: “Thật chứ? Hoàn toàn theo ý tôi? Thay kiểu gì cũng được sao?”

Phó Yến Hoài đặt tách trà trong tay xuống bàn, phát ra tiếng “cạch” rõ ràng. Kevin lập tức quay người đối diện với Lộc Dao, đứng quay lưng về phía Phó Yến Hoài và làm khẩu hình miệng với Lộc Dao: “Dữ quá.”

Lộc Dao không thể phản bác bởi đúng là Phó Yến Hoài lúc nào cũng nghiêm khắc như vậy.

Kevin kéo tay Lộc Dao bước về phía trước: “Tôi đến đo cho ngài một chút.”

Lộc Dao khẽ cảm ơn. Sau gáy Kevin không có miếng dán tuyến thể, hẳn cũng là một beta.

Lộc Dao siết chặt chiếc áo khoác cũ trong tay, giọng trợ lý dịu dàng: “Đưa tôi đi.”

Chiếc áo khoác cũ này quả thật không hề hợp với không khí của căn phòng. Lộc Dao bước lên bục đo số theo kiểu chân tay luống cuống, Kevin bắt đầu đo từ phía sau vai cậu, miệng lẩm bẩm: “Ngài hơi gầy một chút.”

Lộc Dao không biết lúc này Phó Yến Hoài đang ngồi trên sofa chăm chú nhìn họ. Cậu gãi mũi, lúng túng nói: “Có lúc ăn uống cũng không kịp.”

Thời gian nghỉ giữa công việc không cố định, Lộc Dao chỉ tranh thủ ăn cho có. Mà với cậu, “ăn no” chỉ đơn giản là lấp đầy cái bụng, chứ không hề cầu kỳ hay chọn lựa gì.

Nghe thấy câu đó, Phó Yến Hoài ngẩng đầu nhìn về phía hai người.

Kevin tiếp tục đo các số đo khác. Nghe Lộc Dao nói, anh ta thở dài tiếc nuối: “Thật sự không nên như vậy. Dáng mông của ngài rất đẹp, nếu có thêm chút thịt nữa thì hoàn hảo.”

Mặt Lộc Dao đỏ bừng lên, không biết phải phản ứng ra sao trước lời khen lạ lùng như vậy. Cậu nghẹn nửa phút mới khó khăn đáp: “Tôi... sau này sẽ chú ý.”

Hương hoa trà dịu nhẹ lan tỏa ở đầu lưỡi, Phó Yến Hoài nhấp vài ngụm rồi thu ánh mắt lại từ phía Lộc Dao. Lộc Dao đúng là hơi gầy thật, nhưng mà...

Có lẽ là do câu nói của Kevin, trong đầu Phó Yến Hoài bất chợt hiện lên vài hình ảnh chỉ có trong thời kỳ mẫn cảm.

Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, nhưng yết hầu lại khẽ chuyển động.

Trợ lý cầm máy tính bảng đi đến cạnh sofa, đưa bản mô phỏng kiểu dáng quần áo cho Phó Yến Hoài xem. Lộc Dao nghe tiếng trò chuyện cách đó không xa, căng thẳng trong người cũng dần dịu đi.

Không biết có phải do ảo giác hay không, vừa rồi cậu cảm giác như bị ánh mắt Phó Yến Hoài dán chặt vào người. Mặc dù Phó Yến Hoài hiểu rõ về thân thể của cậu, nhưng Lộc Dao vẫn không thể nào thoải mái nổi khi bị anh nhìn chằm chằm trong lúc đo số đo cơ thể.

6

0

4 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.