0 chữ
Chương 17
Chương 17: Em làm gì vậy?
Phó Yến Hoài giúp Lộc Dao tắm sạch, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Trông em vẫn còn tỉnh táo đấy.”
Lộc Dao lo lắng ngẩng đầu, Phó Yến Hoài lấy khăn tắm quấn người cậu lại, rồi bế thẳng ra khỏi phòng tắm.
“Cái phòng này đúng là chẳng phù hợp với kỳ nhạy cảm của tôi chút nào, nhưng tạm chấp nhận.”
Lộc Dao bị kéo lên giường trong trạng thái quay cuồng, không lâu sau lại tối sầm mặt mày và ngất lịm đi.
Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không rõ Phó Yến Hoài rời đi từ lúc nào.
Trời bên ngoài đã tối sầm, Lộc Dao mơ màng trở mình, phát hiện mu bàn tay mình đang truyền dịch. Cậu chớp mắt, toàn thân vẫn đau nhức, nhưng cả người thì lại rất sạch sẽ.
Trong phòng không có ai khác, Lộc Dao cố ngồi dậy, rồi phát hiện mình đang mặc bộ đồ không phải của mình.
Chất vải trơn mịn, nhưng rõ ràng kích thước lớn hơn hẳn. Cậu ngơ ngác nhìn quanh, rồi thấy bộ đồ ngủ rách nát của mình nằm trong thùng rác.
Lộc Dao sững lại vài giây, vẫn không hiểu tại sao. Chẳng lẽ ngay cả bộ đồ ngủ đó cũng khiến Phó Yến Hoài khó chịu sao?
Cậu ngồi bên mép giường, cố gắng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra. Cậu nhớ sau khi về phòng đã ngủ li bì, hình như Phó Yến Hoài có đến, và cậu bị sốt.
Lộc Dao ngước nhìn dây truyền dịch. Có vẻ Phó Yến Hoài đã giúp cậu tắm rửa... nhưng...
Gương mặt Lộc Dao lại đỏ bừng. Có lẽ chỉ là mơ thôi, làm sao Phó Yến Hoài lại ngủ cùng cậu trên chiếc giường nhỏ này chứ. Alpha trong kỳ nhạy cảm cực kỳ kén chọn môi trường xung quanh.
Dung dịch truyền vẫn còn một nửa, Lộc Dao rất khát. Trên tủ đầu giường có một chiếc cốc, nhưng bên trong lại không có nước. Cậu do dự giây lát rồi thử gỡ túi truyền xuống.
Khi đứng dậy, đầu óc vẫn choáng váng. Lộc Dao cố vươn tay lấy túi truyền. Đúng lúc đó, Phó Yến Hoài đẩy cửa bước vào.
“Em đang làm gì vậy?”
Giọng điệu của Phó Yến Hoài có vẻ không vui, Lộc Dao theo bản năng thu tay lại, quay sang nhỏ giọng nói với anh: “Trong cốc không còn nước nữa, em định xuống bếp rót một ít.”
Sắc mặt Lộc Dao từ màu đỏ bất thường vì sốt chuyển lại về sắc trắng bệch như trước, Phó Yến Hoài khẽ nhíu mày, anh dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trán của cậu: “Hạ sốt rồi.”
Hành động đó của Phó Yến Hoài khiến Lộc Dao bối rối không biết phải làm sao, cậu cảm thấy gương mặt mình như bốc cháy lần nữa vậy.
“Dạ, em... Em khỏe rồi, em đã khỏe lại rồi.”
Phó Yến Hoài hạ mắt, bình thản nhìn Lộc Dao. Lộc Dao càng luống cuống hơn, nói năng lộn xộn.
Lộc Dao lo lắng ngẩng đầu, Phó Yến Hoài lấy khăn tắm quấn người cậu lại, rồi bế thẳng ra khỏi phòng tắm.
“Cái phòng này đúng là chẳng phù hợp với kỳ nhạy cảm của tôi chút nào, nhưng tạm chấp nhận.”
Lộc Dao bị kéo lên giường trong trạng thái quay cuồng, không lâu sau lại tối sầm mặt mày và ngất lịm đi.
Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không rõ Phó Yến Hoài rời đi từ lúc nào.
Trời bên ngoài đã tối sầm, Lộc Dao mơ màng trở mình, phát hiện mu bàn tay mình đang truyền dịch. Cậu chớp mắt, toàn thân vẫn đau nhức, nhưng cả người thì lại rất sạch sẽ.
Trong phòng không có ai khác, Lộc Dao cố ngồi dậy, rồi phát hiện mình đang mặc bộ đồ không phải của mình.
Lộc Dao sững lại vài giây, vẫn không hiểu tại sao. Chẳng lẽ ngay cả bộ đồ ngủ đó cũng khiến Phó Yến Hoài khó chịu sao?
Cậu ngồi bên mép giường, cố gắng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra. Cậu nhớ sau khi về phòng đã ngủ li bì, hình như Phó Yến Hoài có đến, và cậu bị sốt.
Lộc Dao ngước nhìn dây truyền dịch. Có vẻ Phó Yến Hoài đã giúp cậu tắm rửa... nhưng...
Gương mặt Lộc Dao lại đỏ bừng. Có lẽ chỉ là mơ thôi, làm sao Phó Yến Hoài lại ngủ cùng cậu trên chiếc giường nhỏ này chứ. Alpha trong kỳ nhạy cảm cực kỳ kén chọn môi trường xung quanh.
Dung dịch truyền vẫn còn một nửa, Lộc Dao rất khát. Trên tủ đầu giường có một chiếc cốc, nhưng bên trong lại không có nước. Cậu do dự giây lát rồi thử gỡ túi truyền xuống.
“Em đang làm gì vậy?”
Giọng điệu của Phó Yến Hoài có vẻ không vui, Lộc Dao theo bản năng thu tay lại, quay sang nhỏ giọng nói với anh: “Trong cốc không còn nước nữa, em định xuống bếp rót một ít.”
Sắc mặt Lộc Dao từ màu đỏ bất thường vì sốt chuyển lại về sắc trắng bệch như trước, Phó Yến Hoài khẽ nhíu mày, anh dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trán của cậu: “Hạ sốt rồi.”
Hành động đó của Phó Yến Hoài khiến Lộc Dao bối rối không biết phải làm sao, cậu cảm thấy gương mặt mình như bốc cháy lần nữa vậy.
“Dạ, em... Em khỏe rồi, em đã khỏe lại rồi.”
Phó Yến Hoài hạ mắt, bình thản nhìn Lộc Dao. Lộc Dao càng luống cuống hơn, nói năng lộn xộn.
6
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
