TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Giờ nhớ lại, trong lời y khi ấy còn mang theo ý trêu chọc, khiến nàng mặt đỏ tới mang tai. Nàng cắn răng ngồi dậy, phía bên giường sớm đã lạnh ngắt, Tư Nghiễn Hằng không biết đã rời đi từ bao giờ.

Chắc là trước giờ thượng triều.

Chử Thanh Oản lười nghĩ nhiều, nàng lắc chuông treo trên màn giường, Trì Xuân nhanh chóng bước vào. Vừa nhìn thấy giường chiếu hỗn độn, Trì Xuân không khỏi đỏ bừng cả mặt: “Chủ tử tỉnh rồi ạ.”

Chử Thanh Oản cũng ửng hồng cả mặt, nàng không dám nhìn Trì Xuân, giọng có chút khàn khàn: “Bây giờ là canh giờ nào rồi?”

“Gần đến giờ Thìn rồi ạ.”

Chử Thanh Oản thở phào nhẹ nhõm, may mà không lỡ mất giờ thỉnh an. Nhưng có lẽ vì hôm nay thức dậy quá vất vả, nàng bất giác nghĩ, trong cung vốn không có Hoàng hậu, cớ sao vẫn phải mỗi ngày thỉnh an không ngớt?

Nhưng suy nghĩ này, nàng chỉ dám giữ lại trong lòng.

Hai chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, thắt lưng còn in rõ dấu tay đỏ nhạt. Khi giúp nàng mặc y phục, Trì Xuân càng đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn. Chử Thanh Oản chẳng nói một lời, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đêm qua chưa từng xảy ra điều gì.

Sau khi trang điểm kỹ lưỡng, nàng không che giấu hết dấu vết thị tẩm trên người. Dù sao mọi người đều biết tối qua nàng thị tẩm, có che giấu cũng chỉ là tự lừa mình dối người.

Nàng mới vào cung, có đôi lúc cũng không cần phải hoàn hảo mọi mặt.

Trong cung, từ bậc tần trở lên mới được dùng kiệu nghi trượng. Chử Thanh Oản chỉ có thể đi bộ đến Triêu Hòa Cung. Có lẽ vì hôm qua nàng bày tỏ thái độ rõ ràng, cũng có thể vì hôm nay dậy muộn, lúc nàng rời khỏi Ngọc Quỳnh Uyển, không còn thấy bóng dáng Tô tần nữa.

Điều này khiến Chử Thanh Oản nhẹ nhõm không ít, nàng thực sự chẳng muốn phải ứng phó với người ngoài trong tình trạng mệt mỏi thế này.

Đến được Triêu Hòa Cung, nàng không sớm cũng chẳng muộn. Chỗ ngồi trong cung chưa kín người, nhưng ngay khi nàng bước vào, ánh mắt mọi người đã dồn cả về phía nàng, ánh nhìn kín đáo, vừa liếc vừa dò xét.

Chử Thanh Oản sớm đã đoán được sẽ như vậy, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm cũng khiến nàng có chút đỏ mặt. Nàng hơi cúi đầu, được Tụng Hạ đỡ ngồi xuống chỗ.Tô tần cũng nhìn thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng, nàng ta cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Giờ Thìn sắp tới, vị trí ở hàng cao vẫn còn trống một chỗ, đó là chỗ của Du phi.

Mãi đến khi Chu Quý phi từ nội điện bước ra, chỗ ngồi của Du phi vẫn chưa có người, Chử Thanh Oản hơi ngạc nhiên. Hôm qua, tình trạng của Du phi rõ ràng rất mệt mỏi mà vẫn đến thỉnh an, nàng vốn nghĩ hôm nay cũng sẽ không có chỗ trống.

Dù sao thì, sự mệt mỏi của Du phi hôm qua ai nhìn cũng thấy rõ.

Nhưng nghĩ lại, hôm qua là ngày các tân phi thỉnh an lần đầu, có lẽ Du phi chỉ không muốn vắng mặt trong dịp đó mà thôi.

Sắc mặt Chu Quý phi không khác gì hôm qua, vừa ngồi xuống đã nhắc đến Du phi: “Nhị Hoàng tử vẫn chưa khỏe, Du phi phải chăm sóc cho Nhị Hoàng tử, không cần đợi nàng ấy nữa.”

Chử Thanh Oản liếc nhìn mọi người, thấy các phi tần khác đều không có vẻ gì là ngạc nhiên, trong lòng nàng bỗng dâng lên sự thấu hiểu, hóa ra việc Du phi không đến thỉnh an cũng là chuyện thường?

Cũng phải, dù Chu Quý phi nắm giữ quyền lực hậu cung, rốt cuộc vẫn không phải là Hoàng hậu, mà Du phi thì xưa nay vẫn luôn được sủng ái, sao có thể thật lòng kính phục Chu Quý phi.

Chử Thanh Oản thấy sau khi Chu Quý phi dứt lời, ánh mắt bất ngờ rơi xuống người nàng, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, Chu Quý phi bỗng đổi giọng, nhắc đến nàng: “Đêm qua Chử Tài nhân hầu hạ Hoàng thượng, vất vả rồi.”

Lời vừa dứt, ánh mắt của mọi người trong điện đều đổ dồn về phía nàng, chẳng ai còn chú ý đến chuyện Du phi không đến thỉnh an nữa.

6

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.