TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Trăng đêm nay thực sự không sáng, vậy mà chẳng thể che được vẻ đẹp của nàng.

Y bước lên, ngăn nàng đang định hành lễ, thấp giọng nói: “Không cần đa lễ.”

Chử Thanh Oản thuận thế đặt tay vào lòng bàn tay Tư Nghiễn Hằng mà đứng dậy, nàng khẽ khoác lấy cánh tay y, vô thức giữ lấy một góc tay áo. Nhà nàng có huynh trưởng, từ nhỏ đã quen nũng nịu làm nũng, giọng nàng vui vẻ nhẹ nhàng: “Hoàng thượng hôm nay tới sớm thật.”

So với đêm qua, y đến lúc nào cũng đều là sớm.

Tư Nghiễn Hằng như không có việc gì, cúi mắt liếc nhìn tay áo, dẫn nàng vào điện. Như thể không nhận ra trong câu nói kia, nàng đã khéo léo hóa oán trách thành nũng nịu. Y khẽ cong môi: “Hôm nay vừa khéo rảnh rỗi.”

Ngụy Tự Minh không nhịn được liếc nhìn bóng lưng Hoàng thượng, rảnh rỗi ư?

Chử Thanh Oản cũng chẳng bận tâm lời đó là thật hay giả, chỉ cần Tư Nghiễn Hằng chịu đến sớm, vậy tức là y cũng có vài phần tâm tư với nàng.

Còn tâm tư ấy bắt nguồn từ đâu, Chử Thanh Oản không định truy xét.

Nàng chỉ cần biết, liệu nàng có thể mượn lấy chút tâm tư ấy mà đạt được điều mình mong muốn hay không, vậy là đủ rồi.

Khi đã vào trong điện, từ gương đồng nàng thấy được bóng hình hai người thân mật bên nhau, tay nàng khẽ run, nhưng vẫn kiên định đan chặt tay vào tay Tư Nghiễn Hằng, giọng cũng dần dịu xuống: “Hoàng thượng đã dùng bữa tối chưa?”

Ở thời điểm, hoàn cảnh, và không gian như thế này, câu hỏi đó đã chẳng cần phải nói rõ hàm ý.

Ngụy Tự Minh còn chưa bước vào trong điện đã lập tức dừng lại, giơ tay ngăn cung nhân lui hết ra ngoài. Khi cửa điện khép lại, dường như hắn ta còn nghe thấy Hoàng thượng thấp giọng đáp một câu: “Chưa từng.”

Chử Thanh Oản quay lưng về phía gương đồng, không thể nhìn thấy nữa bóng hình trong gương. Nhưng nàng ngẩng đầu, dễ dàng đối diện với ánh mắt người kia. Ánh mắt u ám nơi đáy mắt y khiến nàng trong khoảnh khắc nghẹn thở, ý nghĩ rối loạn, bất chợt nhớ đến lời Tư Nghiễn Hằng đáp ban nãy, nàng ngẩn ra một chốc, không ngờ lại là câu trả lời ấy.

Nàng do dự, chậm rãi cất lời: “Vậy tần thϊếp để người truyền bữa…”

Một cánh tay siết lấy eo nàng, thân thể nàng bị ép lên bàn trang điểm. Ngón tay người kia men theo làn da trượt xuống, dừng lại ở nơi khiến nàng phải cắn chặt hàm răng. Nàng nghe thấy tiếng y thong thả từ đỉnh đầu truyền xuống: “Không vội.”

Trước khi nhập cung, Chử Thanh Oản từng được mẫu thân đưa cho một quyển sách nhỏ, ma ma cũng từng dạy nàng quy củ khi thị tẩm.

Nàng từng nghĩ, dù không thể ứng phó trôi chảy, ít ra nàng vẫn có thể bình tĩnh, giữ gìn phong thái. Dù có xấu hổ, nàng vẫn đủ lý trí để xử lý mọi chuyện chu toàn.

Nhưng tất cả đều là viển vông.

Khi sóng triều trỗi dậy trong cơ thể, nàng không thể khống chế mà vùi mặt vào cổ kẻ đầu sỏ, nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống. Y dừng lại trong chốc lát, rồi khi lấy lại tinh thần, nàng đã bị đặt lên giường, y phục dưới đất hỗn loạn, một mảnh bừa bộn.

Nàng không rõ bản thân mất ý thức từ khi nào, lại tựa như chưa từng tỉnh, cứ lênh đênh chìm nổi giữa mặt biển suốt cả đêm.

Đến khi tỉnh lại, nắng sớm đã xuyên qua song cửa rọi vào phòng ngoài, màn giường mỏng chẳng thể che nổi ánh sáng. Chử Thanh Oản khó khăn mở mắt, chỉ cần cử động, hai chân và vùng thắt lưng đã truyền đến từng đợt đau nhức ê ẩm.

Nàng vùi mặt vào lòng bàn tay, cảm thấy có chút không còn mặt mũi nào gặp ai.

Mọi chuyện hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng.

Giống như lúc dùng bữa, nàng từng cố gắng quan sát; trong phòng cũng vậy, nàng từng cố gắng, nàng không chủ động, nhưng cũng không đến mức thẹn thùng né tránh. Duy chỉ có cố gắng vẫn là vô ích.

Cuối cùng, người kia đưa tay bịt mắt nàng lại, giọng trầm khàn bật cười: “Tiết kiệm chút sức đi.”

Trước mắt tối sầm, thị giác bị tước đoạt, các giác quan khác như bị phóng đại đến cực điểm.

7

0

1 tháng trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.