TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Trước đây, nguyên chủ chủ yếu mặc đồ da kiểu phi chủ lưu. Trông không phù hợp với thẩm mỹ của thế gian. Khương Vân Chi cũng không quen với những bộ quần áo đó nên đã đổi theo sở thích của mình.

Trang điểm thanh thuần, mặc váy yếm trắng, da trắng nõn. Đôi mắt long lanh sóng sánh, đẹp không bút nào tả xiết.

Cô ôm lấy khuôn mặt đau rát, cố nén nước mắt: “Con mặc đồ rất bình thường. Mẹ đừng có đổ lỗi cho con.”

Trong tiểu thuyết, Khương Vân Chi và bố mẹ không có tình cảm gì. Bởi vì khi Khâu Lệ mang thai cô, Khương Phong nɠɵạı ŧìиɧ với một nữ sinh viên đại học. Điều này khiến Khâu Lệ đang mang thai rơi vào trạng thái tinh thần cực kỳ áp lực. Sau khi khó khăn sinh con ra, bà bị trầm cảm sau sinh.

Bà đổ hết mọi lỗi lầm lên người Khương Vân Chi mới sinh. Bà cho rằng nếu không mang thai cô, Khương Phong sẽ không chịu nổi sự cô đơn.

Sau này, dù ông ta đã quay về với gia đình, Khâu Lệ vẫn luôn canh cánh chuyện này. Vì vậy, bà đối xử với Khương Vân Chi lạnh nhạt, không thể yêu thương nổi.

Sớm đã biết mức độ chán ghét của Khâu Lệ đối với nguyên chủ, nhưng tự mình trải nghiệm lại là một chuyện khác.

Khương Vân Chi tức đến nghiến răng. Chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ lại đổ lỗi cho đứa con mình mang thai. Đây không phải là kỳ quặc thì là gì.

“Mày dám nói chuyện với tao như vậy hả, Khương Vân Chi? Tao là mẹ mày!”

Sắc mặt Khâu Lệ tức giận. Bà ta vung tay định đánh tiếp, bị Khương Vân Chi nắm lấy, không khách khí đẩy sang một bên. Cô co chân chạy ra cửa. Mái tóc bay bay. Cô đứng trong vầng sáng, quay đầu lại giơ ngón giữa với bà ta: “Tao là tổ tông của mày!”

Cô gái chạy đi rất nhanh, bóng dáng cũng biến mất. Khâu Lệ bị cô làm cho tức đến đau tim, bước chân loạng choạng. Bà ta vịn vào tường mới đứng vững, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Khương Phong: “Đây là con gái ngoan anh nuôi dạy đấy. Xem nó ra cái thể thống gì.”

Khương Phong tiến lên vỗ lưng giúp bà ta xuôi giận: “Vừa rồi em nói cũng quá đáng thật...”

“Anh bênh nó phải không?”

Ánh mắt Khâu Lệ lạnh lùng tàn nhẫn: “Là thấy nó mặc váy trắng giống con bé sinh viên anh nuôi trước đây, trong lòng anh lại xao xuyến phải không?”

Mặt Khương Phong đen lại: “Cô đừng có vô lý.”

“Cái gì gọi là tôi vô lý! Tôi nói cho anh biết, mấy ngày nữa tôi sẽ gả nó đi. Xem anh còn xao xuyến thế nào.”

“Đủ rồi.”

Khương Phong gầm lên, tức đến đỏ mặt, quay người lên lầu, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Đồ điên.”

--

Thượng Thành đang là tháng Tám. Lá cây xào xạc trong gió. Ánh nắng gay gắt làm bỏng rát da. Khương Vân Chi chạy ven đường đợi rất lâu mới bắt được xe.

Sau chuyện vừa rồi, tâm trạng tốt của cô đều tan biến. Cô lấy gương ra soi mặt nghiêng của mình, buồn bã cụp mắt. Khóe môi cô nhếch lên một nụ cười chế nhạo.

Thì ra thật sự có những bậc cha mẹ không yêu thương con cái của mình.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.