TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Đáng yêu đến mức...

Muốn nhốt vào phòng tối nhỏ.

Ngày ngày cưng chiều!

Qua điện thoại, Khương Vân Chi không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh. Cô cũng không nhìn thấy đôi mắt âm u cố chấp của người đàn ông. Nếu không, e rằng cô đã sợ chết khϊếp.

Nghe anh khen mình đáng yêu, Khương Vân Chi bĩu môi. Lòng cô hơi lâng lâng. Xem ra dù phản diện tàn nhẫn đến đâu cũng không thoát khỏi đòn tấn công của giọng nói ngọt ngào: “Anh Kiêu Hàn, anh ăn sáng chưa?”

Cô cũng chỉ là không có gì để nói nên mới hỏi vậy. Hỏi xong mới cảm thấy kỳ lạ. Vừa định chữa lời, đối diện đã truyền đến một câu nói trầm thấp: “Ăn rồi, thiếu một món tráng miệng.”

“Loại của Chi Chi.”

Giọng nói khàn khàn xuyên qua dòng điện lướt vào tai. Khoảnh khắc đó như bị lông vũ cố tình trêu chọc, khiến vành tai ngứa ngáy, tê dại đỏ ửng một mảng.

Khương Vân Chi bây giờ càng ngày càng không tin vào những miêu tả về đại phản diện Quý Kiêu Hàn trong tiểu thuyết. Anh khác xa với cấm dục một trời một vực. Sắc dục mới là thật. Lời nói của anh lúc nào cũng như muốn nuốt chửng cô như một chiếc bánh kem nhỏ.

Đúng là một gã đàn ông phóng đãng không đứng đắn.

Cô khẽ thì thầm: “Hay là em tự tay làm món tráng miệng cho anh ăn nhé?”

“Không cần phiền phức như vậy, em qua đây là được rồi.”

Yết hầu Quý Kiêu Hàn lên xuống. Trước mắt anh tự động hiện ra gương mặt ửng hồng của cô gái, đôi môi căng mọng ngọt ngào. Cô e thẹn nhìn anh. Mỗi cử chỉ đều như đang quyến rũ, đáng hôn.

Hệ thống: [Đại nhân, điểm thiện cảm cộng năm!]

Khương Vân Chi kinh ngạc. Cô còn chưa làm gì mà đã có điểm thiện cảm rồi sao?

Đôi mắt cô gái hưng phấn sáng long lanh, khóe môi đỏ nhếch lên: “Anh ơi, em đến ngay.”

Nếu hôn vài cái có thể khiến điểm thiện cảm tăng vọt lên một trăm, vậy thì cô sẽ không ngừng chặn miệng anh.

Đừng nói nữa, hôn em!

Cúp điện thoại, Khương Vân Chi từ nhà kính đi ra, nóng lòng muốn xông ra cửa nhà. Giữa đường, cô bị gọi lại: “Qua đây.”

Cô quay đầu. Người gọi cô là một phụ nữ trung niên mặc sườn xám. Bà ta khoác tay một người đàn ông có gương mặt hơi từng trải nhưng không mất đi vẻ nghiêm nghị. Ánh mắt hai người lạnh lùng liếc nhìn cô.

Đầu óc cô quay vài vòng, khẽ gọi: “Bố mẹ.”

Khương Phong đang hút thuốc khẽ “ừ” một tiếng.

Khâu Lệ hừ lạnh: “Trong mắt mày còn có người mẹ này sao? Hấp tấp đi đâu vậy?”

Khương Vân Chi đang định nói thì thấy ánh mắt bà ta không thiện cảm quét từ đầu đến chân cô, giọng nói càng trầm hơn: “Mặc đồ hở hang như vậy, đi quyến rũ đàn ông à?”

“Sao mẹ lại nói như vậy!”

Cô kinh ngạc trợn mắt. Một ngọn lửa từ l*иg ngực bốc lên. Đây có phải là lời một người mẹ nên nói với con gái mình không?

“Mày còn dám cãi lại.”

Khâu Lệ rút tay khỏi cánh tay người đàn ông, giơ tay tát vào mặt cô khiến mặt cô lệch sang một bên. Bà ta giơ tay kéo dây áo trên vai cô, giọng nói chói tai: “Mặc đồ mát mẻ như vậy, mày đi quyến rũ ai ở bên ngoài rồi?”

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.