TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22

Cô ta giơ lên đặt bên cạnh bàn. Người đàn ông không ngẩng đầu, đưa tay lấy vào lòng bàn tay xem xét. Vài phút sau, anh ném lên bàn: “Làm lại.”

Từ Giai Giai cúi người lấy đi, như thể đã quen với chuyện này. Cô ta đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn Quý Kiêu Hàn.

Ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt nghiêng của anh, tăng thêm vẻ dịu dàng cho cảm giác lạnh lùng. Chuỗi Phật châu quấn quanh cổ tay dưới những đốt ngón tay thon dài, làm nổi bật khí chất cấm dục cao quý.

Người đàn ông như vậy, dù nguy hiểm đáng sợ, vẫn khiến vô số phụ nữ lao vào như thiêu thân.

Cô ta nhìn đến mê mẩn. Đột nhiên, anh ngẩng đầu. Đôi mắt sau cặp kính bao phủ sương lạnh. Cô ta run lên, vội vàng nói: “Tôi ra ngoài trước.”

Giày cao gót gõ trên sàn nhà gấp gáp lộn xộn. Cô ta chạy ra cửa hít một hơi thật sâu, sờ sờ gò má mình. Hơi nóng bỏng rát truyền vào lòng bàn tay.

Vừa rồi Quý Kiêu Hàn nhìn cô ta.

Chìm đắm trong niềm vui này, Từ Giai Giai quên mất trong phòng còn có một Khương Vân Chi chưa ra ngoài.

Khương Vân Chi ngủ đến tối mịt mới dậy. Lúc dậy, bên ngoài đã âm u. Điều đầu tiên cô cảm nhận được là sự đau rát ở môi. Cô nhíu mày sờ sờ. Chẳng lẽ cô gặp ác mộng rồi tự cắn mình?

Bất ngờ, trong phòng vang lên tiếng bước chân “cộp cộp cộp”, trong bóng tối càng thêm phần kỳ dị.

Cô vội vàng bật đèn. Cảm nhận có người, cô nghiêng đầu sang một bên. Hiện ra trước mắt chính là bóng lưng cao lớn của người đàn ông...

“Tỉnh rồi?”

Quý Kiêu Hàn quay lưng về phía cô thay quần áo. Cơ bắp cuồn cuộn săn chắc cứ thế lộ ra trước mắt. Đặc biệt là vòng eo, rắn rỏi thon gọn. Khương Vân Chi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình.

“Ừm, tỉnh rồi.”

Sao lại thấy hơi thèm thuồng thế này?

Cái eo này, một đêm mấy lần?

Quý Kiêu Hàn tiện tay mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cong ngón tay cài cúc áo. Thấy gò má cô ửng hồng, trong mắt anh thoáng qua tia sáng tối.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Khương Vân Chi hoàn hồn, ngồi dậy khỏi giường: “Hình như em ngủ lâu quá. Anh sẽ không trách em chứ?”

“Ngủ được là tốt.”

Quý Kiêu Hàn đưa tay gạt đi sợi tóc đen trên trán cô, nói một câu đầy ẩn ý.

Chưa kịp để cô nghiền ngẫm, bụng cô đã kêu ùng ục. Đối diện với đôi mắt đen của anh, cô cắn môi: “Anh ơi, bụng anh kêu đó.”

Ăn vạ, có thể liệt vào sở trường của cô.

Quý Kiêu Hàn cụp mắt: “Muốn ăn gì?”

“Chọn món anh thích. Chi Chi ăn gì cũng được.”

“Vậy em nói xem, tôi thích ăn gì?”

Một câu hỏi ngược của Quý Kiêu Hàn khiến Khương Vân Chi đứng hình, ngẩn người. Câu này cô không biết.

Thấy phản ứng này của cô, Quý Kiêu Hàn khẽ cười khẩy, cúi người áp sát cô: “Miệng thì luôn nói thích, ngay cả khẩu vị của tôi cũng không biết. Chi Chi chẳng lẽ là giả vờ thích?”

Câu hỏi thăm dò của anh khiến tim Khương Vân Chi như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Chẳng phải là giả vờ thích sao? Anh đoán đúng rồi chẳng lẽ cô còn phải tặng anh một bông hoa nhỏ màu đỏ à?

7

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.