TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 4.1: Thiên kim nghèo túng là thế thân

“Tiểu thư. Phía trước là Lộc Ấp trà quán, người có muốn vào nghỉ chân một lát, uống chén trà không?”

Thị nữ cẩn thận hỏi Ngụy Thanh Lan, chỉ sợ làm người không vui.

Ngụy Thanh Lan xoa xoa ngón tay phải vừa đỏ vừa sưng của mình, “Qua đó đi, vừa hay bụng ta cũng đang trống rỗng.”

Hôm nay thư viện tan học sớm, nàng cũng ấm ức mấy ngày rồi, nên sai người hầu đi dạo vài vòng bên ngoài rồi mới hồi phủ.

Đều tại con Ôn Ấu Lê đó!

Nếu không phải tại Ôn Ấu Lê tự mình trượt chân ngã xuống ao, Phu tử sao lại phạt ta chép “Luận Ngữ” trăm lần, đám tiểu thư thế gia kia làm sao có thể xem chuyện cười của ta chứ?

Nhưng... Ôn Ấu Lê thật sự là tự mình bất cẩn bị ngã sao?

Bất kể có phải hay không, người xứng với Tử Lộ ca ca chỉ có ta! Ôn Ấu Lê chỉ là nữ nhi của một Hồng Lô Tự Khanh nho nhỏ, nàng ta lấy gì để so với ta?

Nếu Ôn phủ vẫn là Ôn phủ có Thái tử Phó như ngày trước, có lẽ ta còn phải kiêng dè vài phần.

“Xe ngựa sao lại dừng rồi?” Ngụy Thanh Lan vén một góc rèm xe hỏi thị nữ.

Thị nữ ấp úng, nửa ngày mới đáp lời, “Tiểu... Tiểu thư, xe ngựa phía trước hình như là của Ôn gia?”

Ôn gia?

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Ngụy Thanh Lan bây giờ không muốn nghe thấy chữ “Ôn”, vừa nghe là trong lòng lại tức tối.

“Quay đầu xe, hồi phủ!”

“Vâng...”

Xe ngựa đổi hướng, càng lúc càng xa quán trà kia.

Ngụy Thanh Lan chợt cảm thấy trong lòng khó chịu, dường như mình đã bỏ lỡ thứ gì đó quan trọng.

...

Ôn phủ.

Đại phu vừa đi, thị nữ Tiểu Đường liền không nhịn được lên tiếng, “Tiểu thư! Người... người sao có thể để một kẻ làm trò tạp kỹ nằm trên giường của người chứ?”

Tiểu Đường nhìn thiếu niên đang nhắm chặt mắt trên giường, nhíu mày thở dài một hơi, “Hắn vừa câm vừa điếc, ba đồng tiền còn không đáng, vậy mà người lại bỏ ra năm mươi lạng bạc mua hắn! Còn nữa, cái túi thơm nhỏ hình thỏ kia là kiểu người thích nhất mà...”

“Được rồi Tiểu Đường.” Ôn Ấu Lê ra dấu “suỵt” với Tiểu Đường đang lải nhải không ngừng, sau đó cười nhẹ nói, “Năm mươi lạng quả thực không ít, ta phải tiết kiệm gần nửa năm mới đủ tiền, nhưng dùng năm mươi lạng mua một mạng người, ta thấy cũng không lỗ!”

“Sao lại không lỗ, lỗ chết đi được...”

“Trong mắt ta, người không phân sang hèn.” Ôn Ấu Lê nói, “Tuy hắn xuất thân không tốt, là kẻ làm trò tạp kỹ, nhưng đã sinh ra làm người, thì nên được tôn trọng.”

Tiểu Đường bĩu môi không nói tiếng nào.

"Lão bầu gánh đó tính tình hung ác, ra tay tàn độc, nếu ta không cứu hắn, hôm nay hắn dù không chết cũng sẽ mang tật trong người." Ôn Ấu Lê kéo kéo tay áo Tiểu Đường, làm nũng nói: "Tiểu Đường ngoan, ngươi không nói, ta không nói, chuyện này sẽ không ai biết đâu."

"Hắn tỉnh lại, muốn đi thì cứ đi, muốn ở lại thì tìm cho hắn một việc trong phủ. Chúng ta cứ coi như dùng năm mươi lượng bạc cứu một mạng người, Bồ Tát biết được nhất định sẽ phù hộ cho ngươi và ta."

"Tiểu Đường biết rồi..."

"Ngươi đến nhà bếp nhỏ sắc thang thuốc lang trung kê, tiện thể nấu một bát cháo thanh đạm." Ôn Ấu Lê liếc nhìn thiếu niên trên giường đầy ẩn ý, "Hắn chắc cũng sắp tỉnh rồi."

Hoặc có lẽ... đã tỉnh từ lâu rồi!

"Vâng." Tiểu Đường vâng lời lui ra khỏi phòng.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Ôn Ấu Lê hơi rũ mắt, hàng mi dày cong vυ"t che đi vẻ trêu tức nơi đáy mắt.

Giả vờ ngủ ư?

Đây là trò cũ rích mà nàng hay dùng rồi.

8

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.