0 chữ
Chương 6
Chương 3.2: Thiên kim nghèo túng là thế thân
Hôm sau trời quang mây tạnh, khí trời ấm áp, Ôn Ấu Lê vốn ưa mặc xiêm y màu nhạt, nay lại chọn một bộ màu thanh sơn thúy..
“Thanh sơn thúy” là sắc phục đương thời diễm lệ bậc nhất, song cũng kén người mặc bậc nhất, biết bao tiểu thư khuê các đã chọn thứ lụa màu này để cắt may y phục, thế nhưng xiêm y may xong lại chẳng dám diện ra ngoài.
Kinh thành thuộc phương bắc, đất bắc ít mưa, khí hậu ấm áp, nắng lại gay gắt. Các thiên kim tiểu thư lớn lên ở kinh thành tuy phong thái riêng chẳng kém ai, chỉ hiềm nỗi da dẻ hơi sạm màu, đứng trước sắc “thanh sơn thúy” rực rỡ muôn vẻ kia, quả vẫn kém một phần.
Nhưng Ôn Ấu Lê lại khác. Nàng từ nhỏ lớn lên ở Dương Châu mưa nhiều ẩm ướt, làn da tựa ngọc trong, như trăng tỏ, khoác lên mình bộ “thanh sơn thúy” càng tôn thêm dung sắc mỹ miều, dáng vẻ mềm mại như cành liễu yếu.
Thị nữ Tiểu Đường vừa giúp nàng vấn tóc trang điểm, vừa cười hỏi trêu: “Tiểu thư đây là định đi tìm Từ gia ca ca sao?”
Ôn Ấu Lê nguýt nàng một cái: “Ai thèm đi tìm hắn. Ngày thường hắn bận trăm công nghìn việc, ta việc gì phải đến thêm phiền.”
“Vậy à?” Tiểu Đường lấy làm lạ, cách ăn vận này đâu giống đi Nhạn Sơn thư viện?
“Khó khăn lắm mới được ngày phụ thân không ở nhà quản thúc, lại chẳng phải đến thư viện học hành, không ra phố du ngoạn một phen, há chẳng phải uổng lắm sao?”
“Tiểu thư muốn ra ngoài dạo phố?” Tiểu Đường có phần khó xử, “Đại nhân ngài… ngài đâu có cho…”
“Nghe nói phố phường kinh thành phồn hoa lắm, quà bánh ngon cũng nhiều hơn ở Dương Châu nhiều.”
Tiểu Đường nghe mà động lòng.
“Chỉ đi nửa buổi thôi mà.” Ôn Ấu Lê lựa lời khuyên nhủ, “Đại phu nói ta mắc chứng phong hàn, ra ngoài hong nắng nhiều một chút cũng mau khỏi bệnh hơn. Vả lại, ngươi không nói, ta không nói, phụ thân làm sao biết được chúng ta đã ra ngoài dạo phố chứ.”
“Nhưng mà…”
“Thôi được rồi Tiểu Đường, tiểu thư ta đây y phục đã thay xong cả rồi, ngươi còn lề mề cái gì nữa.”
Ôn Ấu Lê khoác tay Tiểu Đường đi ra ngoài, Tiểu Đường không lay chuyển được nàng, đành thuận theo.
Nào ngờ đâu, tiểu thư nhà mình nào phải muốn đi dạo phố, rõ ràng là muốn đi tìm nam nhân.
...
“Tiểu thư, người đừng mua nữa...” Tiểu Đường ôm những túi giấy dầu nặng trĩu trong lòng, “Nô tỳ ăn đã no căng rồi, tay cũng sắp xách không nổi nữa.”
Ôn Ấu Lê cắn một miếng kẹo hồ lô, đưa tay chỉ về phía trà lâu cách đó không xa, “Vậy chúng ta qua đó nghỉ chân một lát.”
Trong trà lâu khách không ít, giữa sân khấu đang có một gánh tạp kỹ biểu diễn.
Lúc Ôn Ấu Lê bước vào, trên sân khấu hình như có người biểu diễn mắc lỗi, đang bị chủ gánh cầm roi quất túi bụi.
Bên dưới vang lên tiếng reo hò tán thưởng, chủ gánh lại càng ra sức quất mạnh hơn.
Một lát sau, chủ trà lâu bước lên sân khấu dàn xếp, nói rằng phía sau vẫn còn tiết mục, bảo gánh tạp kỹ lui xuống hậu viện giải quyết.
Chủ gánh thân hình cường tráng lôi xềnh xệch một thiếu niên gầy gò về phía hậu viện. Thiếu niên mặc quần áo vải thô đơn sơ, làn da lộ ra ngoài không một chỗ lành lặn, toàn vết vảy đã khô hoặc vết thương còn đang rỉ máu.
Dù dáng vẻ tả tơi đáng thương, nhưng đôi mắt ấy vẫn kiên cường bất khuất như chim ưng, ánh lên nét sắc lẻm hung tợn.
Tìm được ngươi rồi!
Ôn Ấu Lê bảo Tiểu Đường ngồi nghỉ trước, còn mình viện một cái cớ rồi cũng đi theo chủ gánh về phía hậu viện.
Tiếng roi xé gió quất vào da thịt nghe trầm đυ.c vọng ra từ hậu viện.
Từng roi quất xuống vô cùng tàn nhẫn, đứng cách một khoảng xa, Ôn Ấu Lê cũng ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm.
“Tên mù đáng chết kia! Lại phá hỏng chuyện tốt của lão tử, xem hôm nay lão tử đánh chết ngươi không!” Chủ gánh hằn học nói tiếp: “Sao lão tử lại mua phải thứ của nợ báo hại nhà ngươi cơ chứ? Vừa mù vừa câm thì cũng đành, lại còn vụng về, ba lần bảy lượt phá hỏng việc làm ăn của ta.”
Nói xong vẫn chưa hả giận, hắn lại giơ roi lên định tiếp tục hành hạ thiếu niên.
Thiếu niên lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, tuy đôi mắt không có tiêu cự, nhưng ánh mắt đó vẫn khiến người ta kinh hãi.
“Ngươi… ngươi còn dám trừng mắt với ta? Xem ta có…”
“Khoan đã.” Ôn Ấu Lê cất giọng trong trẻo ngăn lại.
Chủ gánh liếc mắt nhìn nàng. Thấy cách ăn mặc trang sức, vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý, không phải hạng người thấp hèn như hắn có thể đắc tội.
“Quý… quý nhân có điều chi căn dặn? Hay là do ta quá ồn ào, kinh động đến quý nhân rồi?”
Ôn Ấu Lê tiến lên hai bước, “Ngươi vì sao lại đánh hắn?”
“Hắn…” Chủ gánh ấp úng giải thích: “Hắn là người gánh hát mua về, phạm lỗi tất nhiên phải quản giáo.”
“Quản giáo thì được, nhưng ngươi ra tay đánh hắn như vậy, là muốn đánh hắn chết à.” Chẳng biết từ lúc nào, Ôn Ấu Lê vô tình đã đứng chắn trước người thiếu niên đầy thương tích.
Hương lê thanh ngọt từ váy áo nàng thoang thoảng, từng luồng từng luồng phả vào mũi thiếu niên.
“Vâng, vâng. Quý nhân dạy rất phải, vậy theo ý quý nhân, nên làm thế nào?”
Ôn Ấu Lê tháo một chiếc túi thơm thêu hình thỏ con từ vòng Anh Lạc trên cổ xuống, “Đây là năm mươi lạng bạc.”
Nàng không khỏi xót xa!
Năm mươi lạng bạc đủ để nàng mua biết bao nhiêu váy áo trang sức rồi!
“Ý của quý nhân là…” Chủ gánh nhất thời chưa hiểu rõ ý tứ của thiếu nữ trước mặt.
Ôn Ấu Lê cũng không nhiều lời, xoay người chỉ vào thiếu niên sau lưng, giọng nói trong trẻo mềm mại nhưng lại ẩn chứa sự kiên định: “Ta muốn hắn.”
“Thanh sơn thúy” là sắc phục đương thời diễm lệ bậc nhất, song cũng kén người mặc bậc nhất, biết bao tiểu thư khuê các đã chọn thứ lụa màu này để cắt may y phục, thế nhưng xiêm y may xong lại chẳng dám diện ra ngoài.
Kinh thành thuộc phương bắc, đất bắc ít mưa, khí hậu ấm áp, nắng lại gay gắt. Các thiên kim tiểu thư lớn lên ở kinh thành tuy phong thái riêng chẳng kém ai, chỉ hiềm nỗi da dẻ hơi sạm màu, đứng trước sắc “thanh sơn thúy” rực rỡ muôn vẻ kia, quả vẫn kém một phần.
Nhưng Ôn Ấu Lê lại khác. Nàng từ nhỏ lớn lên ở Dương Châu mưa nhiều ẩm ướt, làn da tựa ngọc trong, như trăng tỏ, khoác lên mình bộ “thanh sơn thúy” càng tôn thêm dung sắc mỹ miều, dáng vẻ mềm mại như cành liễu yếu.
Ôn Ấu Lê nguýt nàng một cái: “Ai thèm đi tìm hắn. Ngày thường hắn bận trăm công nghìn việc, ta việc gì phải đến thêm phiền.”
“Vậy à?” Tiểu Đường lấy làm lạ, cách ăn vận này đâu giống đi Nhạn Sơn thư viện?
“Khó khăn lắm mới được ngày phụ thân không ở nhà quản thúc, lại chẳng phải đến thư viện học hành, không ra phố du ngoạn một phen, há chẳng phải uổng lắm sao?”
“Tiểu thư muốn ra ngoài dạo phố?” Tiểu Đường có phần khó xử, “Đại nhân ngài… ngài đâu có cho…”
“Nghe nói phố phường kinh thành phồn hoa lắm, quà bánh ngon cũng nhiều hơn ở Dương Châu nhiều.”
Tiểu Đường nghe mà động lòng.
“Chỉ đi nửa buổi thôi mà.” Ôn Ấu Lê lựa lời khuyên nhủ, “Đại phu nói ta mắc chứng phong hàn, ra ngoài hong nắng nhiều một chút cũng mau khỏi bệnh hơn. Vả lại, ngươi không nói, ta không nói, phụ thân làm sao biết được chúng ta đã ra ngoài dạo phố chứ.”
“Thôi được rồi Tiểu Đường, tiểu thư ta đây y phục đã thay xong cả rồi, ngươi còn lề mề cái gì nữa.”
Ôn Ấu Lê khoác tay Tiểu Đường đi ra ngoài, Tiểu Đường không lay chuyển được nàng, đành thuận theo.
Nào ngờ đâu, tiểu thư nhà mình nào phải muốn đi dạo phố, rõ ràng là muốn đi tìm nam nhân.
...
“Tiểu thư, người đừng mua nữa...” Tiểu Đường ôm những túi giấy dầu nặng trĩu trong lòng, “Nô tỳ ăn đã no căng rồi, tay cũng sắp xách không nổi nữa.”
Ôn Ấu Lê cắn một miếng kẹo hồ lô, đưa tay chỉ về phía trà lâu cách đó không xa, “Vậy chúng ta qua đó nghỉ chân một lát.”
Trong trà lâu khách không ít, giữa sân khấu đang có một gánh tạp kỹ biểu diễn.
Lúc Ôn Ấu Lê bước vào, trên sân khấu hình như có người biểu diễn mắc lỗi, đang bị chủ gánh cầm roi quất túi bụi.
Một lát sau, chủ trà lâu bước lên sân khấu dàn xếp, nói rằng phía sau vẫn còn tiết mục, bảo gánh tạp kỹ lui xuống hậu viện giải quyết.
Chủ gánh thân hình cường tráng lôi xềnh xệch một thiếu niên gầy gò về phía hậu viện. Thiếu niên mặc quần áo vải thô đơn sơ, làn da lộ ra ngoài không một chỗ lành lặn, toàn vết vảy đã khô hoặc vết thương còn đang rỉ máu.
Dù dáng vẻ tả tơi đáng thương, nhưng đôi mắt ấy vẫn kiên cường bất khuất như chim ưng, ánh lên nét sắc lẻm hung tợn.
Tìm được ngươi rồi!
Ôn Ấu Lê bảo Tiểu Đường ngồi nghỉ trước, còn mình viện một cái cớ rồi cũng đi theo chủ gánh về phía hậu viện.
Tiếng roi xé gió quất vào da thịt nghe trầm đυ.c vọng ra từ hậu viện.
Từng roi quất xuống vô cùng tàn nhẫn, đứng cách một khoảng xa, Ôn Ấu Lê cũng ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm.
“Tên mù đáng chết kia! Lại phá hỏng chuyện tốt của lão tử, xem hôm nay lão tử đánh chết ngươi không!” Chủ gánh hằn học nói tiếp: “Sao lão tử lại mua phải thứ của nợ báo hại nhà ngươi cơ chứ? Vừa mù vừa câm thì cũng đành, lại còn vụng về, ba lần bảy lượt phá hỏng việc làm ăn của ta.”
Nói xong vẫn chưa hả giận, hắn lại giơ roi lên định tiếp tục hành hạ thiếu niên.
Thiếu niên lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, tuy đôi mắt không có tiêu cự, nhưng ánh mắt đó vẫn khiến người ta kinh hãi.
“Ngươi… ngươi còn dám trừng mắt với ta? Xem ta có…”
“Khoan đã.” Ôn Ấu Lê cất giọng trong trẻo ngăn lại.
Chủ gánh liếc mắt nhìn nàng. Thấy cách ăn mặc trang sức, vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý, không phải hạng người thấp hèn như hắn có thể đắc tội.
“Quý… quý nhân có điều chi căn dặn? Hay là do ta quá ồn ào, kinh động đến quý nhân rồi?”
Ôn Ấu Lê tiến lên hai bước, “Ngươi vì sao lại đánh hắn?”
“Hắn…” Chủ gánh ấp úng giải thích: “Hắn là người gánh hát mua về, phạm lỗi tất nhiên phải quản giáo.”
“Quản giáo thì được, nhưng ngươi ra tay đánh hắn như vậy, là muốn đánh hắn chết à.” Chẳng biết từ lúc nào, Ôn Ấu Lê vô tình đã đứng chắn trước người thiếu niên đầy thương tích.
Hương lê thanh ngọt từ váy áo nàng thoang thoảng, từng luồng từng luồng phả vào mũi thiếu niên.
“Vâng, vâng. Quý nhân dạy rất phải, vậy theo ý quý nhân, nên làm thế nào?”
Ôn Ấu Lê tháo một chiếc túi thơm thêu hình thỏ con từ vòng Anh Lạc trên cổ xuống, “Đây là năm mươi lạng bạc.”
Nàng không khỏi xót xa!
Năm mươi lạng bạc đủ để nàng mua biết bao nhiêu váy áo trang sức rồi!
“Ý của quý nhân là…” Chủ gánh nhất thời chưa hiểu rõ ý tứ của thiếu nữ trước mặt.
Ôn Ấu Lê cũng không nhiều lời, xoay người chỉ vào thiếu niên sau lưng, giọng nói trong trẻo mềm mại nhưng lại ẩn chứa sự kiên định: “Ta muốn hắn.”
8
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
