TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 22.2: Thiên kim nghèo túng là thế thân

“Đây là...” Từ Tử Lộ nhìn chiếc xích đu cách đó không xa, ánh mắt không hề dừng lại một khắc nào trên người thiếu niên đang đứng phía sau xích đu, dường như không nhìn thấy hắn.

Ôn Ấu Lê nắm tay Từ Tử Lộ đi về phía xích đu: “Đây là xích đu A Húc làm cho ta. Chỉ riêng cái xích đu này, A Húc đã làm cho ta suốt cả đêm đó!”

Từ Tử Lộ: “Chỉ là một cái xích đu thôi mà, nhìn muội vui chưa kìa. Tiểu nha đầu này lớn rồi, quên hết những thứ hay ho mà Tử Lộ ca ca dẫn muội đi chơi rồi.”

“Ta đâu có!” Ôn Ấu Lê vội giải thích, bẻ ngón tay bắt đầu nhớ lại từng chuyện một: “Tử Lộ ca ca dẫn Lê Lê đi chơi nhiều lắm. Đắp người tuyết, làm diều, còn có bắt bướm trộm mật ong nữa, Lê Lê đều ghi nhớ trong lòng, sao lại quên được!”

“Nhiều vậy sao?” Từ Tử Lộ giả vờ kinh ngạc: “Có những chuyện ta còn không nhớ rõ, không ngờ Ấu Lê vẫn còn nhớ.”

A Húc đứng bên cạnh khẽ mím chặt môi.

“Tử Lộ ca ca, đây là hộ vệ A Húc ta mới tuyển. A Húc lợi hại lắm đó, tay cũng khéo...”

“Ấu Lê.” Từ Tử Lộ ngắt lời Ôn Ấu Lê.

“Hửm?”

“Kinh thành không như Dương Châu, hạng tam giáo cửu lưu nào cũng có. Muội chọn thị nữ và hộ vệ nhất định phải cẩn trọng, lựa chọn kỹ càng rồi mới giữ lại bên mình.”

“Lời của Tử Lộ ca ca, Ấu Lê không hiểu.”

“Phủ của ta mấy hôm trước vừa chọn một nhóm người hầu gia thế thanh bạch. Đợi vài ngày nữa ta đưa đến cho muội, muội xem có ai vừa mắt thì giữ lại bên mình dùng.”

Ôn Ấu Lê định từ chối, lời đến bên miệng lại bị Từ Tử Lộ chặn lại: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, tình như huynh muội lại có hôn ước, không cần phải khách sáo từ chối.”

“Không phải vậy đâu Tử Lộ ca ca...”

Từ Tử Lộ: “Ấu Lê, lần này ta đến là có một điều muốn nhờ muội giúp, chúng ta vào nhà nói chuyện được không?”

“Đương nhiên là được. Tử Lộ ca ca có việc cần giúp mà nghĩ đến Lê Lê, Lê Lê vui lắm đó.”

...

Phòng của thiếu nữ bài trí rất thanh nhã, ngoài hương thơm thoang thoảng còn có mùi thư hương mực quyển thanh khiết dễ chịu.

Từ Tử Lộ bất giác nhớ tới dáng vẻ đoạt hồn người của nàng trong cuộc tỉ thí ở thư viện ngày hôm qua.

Nghĩ đến đây, Từ Tử Lộ trong lòng hơi áy náy, nhưng vì tư dục của bản thân, hắn vẫn không nhịn được mở lời: “Ấu Lê... muội suy nghĩ thế nào rồi?”

Thiếu nữ cúi gằm, lúm đồng tiền trên má đã biến mất từ lâu.

Ôn Ấu Lê cúi đầu, giọng buồn bã hỏi: “Tử Lộ ca ca muốn Ấu Lê làm vũ cơ, đến trước mặt Cố Thủ phụ hiến vũ hiến sắc sao?”

“Không phải vậy!” Từ Tử Lộ vội vàng giải thích: “Các vũ cơ đều phải che mặt bằng mạng che, không ai biết thân phận của muội đâu.”

“Nhưng ta đường đường là Ôn gia đại tiểu thư, gia gia ta được phối hưởng Thái Miếu, là Thiên tử chi sư! Sao ta có thể... sao có thể...”

Từ Tử Lộ đoán được nàng sẽ không dễ dàng đồng ý, thở dài một tiếng, nói: “Những vũ cơ đó đều từ Dương Châu đến, nay có một người bị bệnh, thiếu một người đương nhiên không được. Khúc nhạc 《Khinh Chu Phiếm》 này chỉ có cô nương Dương Châu mới từng nghe, nếu trong kinh thành có người khác nghe hiểu khúc nhạc này, ta sao phải đến tìm muội giúp Thanh Lan.”

Ôn Ấu Lê im lặng không nói.

Từ Tử Lộ nói tiếp: “Cố Thủ phụ quyền thế ngập trời, hiện đang muốn chỉnh đốn Lục bộ để làm của riêng. Nếu trong tiệc sinh thần của hắn mà nắm được điểm yếu của Lễ bộ, phụ thân của Thanh Lan, Ngụy Thượng thư e rằng khó thoát khỏi kiếp nạn này.”

Ôn Ấu Lê hờn dỗi: “Đó là phụ thân của nàng ta, đâu phải phụ thân của ta! Ta quan tâm chuyện đó làm gì?”

“Ấu Lê, không phải muội thường nói "cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp" sao? Lúc nhỏ muội vô tình giẫm chết con kiến còn phải khóc mấy canh giờ, sao giờ lại có thể thấy chết không cứu?”

“Ta...”

“Ta không phải chỉ vì một mình Thanh Lan mà đến cầu xin muội giúp đỡ. Chỉ là cảm thấy Ngụy đại nhân thân là Lễ bộ Thượng thư, thanh chính liêm khiết, đáng kính phục nên mới mời muội ra tay cứu giúp.” Từ Tử Lộ thầm quan sát gương mặt nhỏ nhắn có chút động lòng của Ôn Ấu Lê, cuối cùng phất tay áo, dùng kế lùi để tiến: “Thôi bỏ đi. Ta cũng biết chuyện này thật sự làm khó muội, ta sẽ nghĩ cách khác vậy...”

Nói xong, Từ Tử Lộ đứng dậy đi ra ngoài.

Ngay lúc hắn sắp đẩy cửa ra ngoài, Ôn Ấu Lê cắn môi ngẩng đầu: “Chờ đã...”

4

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.