0 chữ
Chương 4
Chương 2.2: Thiên kim nghèo túng là thế thân
Kiếp trước, điều mà nguyên chủ mong chờ nhất chính là Từ Tử Lộ có thể gọi nàng một tiếng tên thân mật.
Đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi xương cốt bị chó hoang sói dữ gặm thành hài cốt cũng không đợi được.
Nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu chực khóc của Ôn Ấu Lê, Từ Tử Lộ bất giác nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ấy lên, dùng đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt, "Trước đây sao không nhận ra nàng còn là một tiểu nha đầu mít ướt thế này?"
Ôn Ấu Lê bĩu môi, bất mãn nói: "Còn không phải tại Tử Lộ ca ca làm người ta khóc sao?"
Từ Tử Lộ không nhịn được cười.
"Đúng rồi!" Ôn Ấu Lê đột nhiên kéo nhẹ tay áo Từ Tử Lộ, ánh mắt lộ vẻ lo lắng hỏi: "Thanh Lan tỷ tỷ vẫn ổn chứ? Lúc ta ngất đi, hình như ta nghe thấy phu tử trách mắng tỷ ấy..."
"..." Từ Tử Lộ không biết nên mở lời thế nào, "Phu tử tưởng là nàng ấy đẩy nàng xuống ao nên phạt nàng ấy chép một trăm lần cuốn 《Luận Ngữ》."
Ôn Ấu Lê vốn đã biết kết quả, giả vờ kinh ngạc, sau đó ôm ngực ho khan dồn dập, "Không... không liên quan đến Thanh Lan tỷ tỷ đâu!"
Từ Tử Lộ nhướng mày, yên lặng chờ nàng nói tiếp.
"Không phải Thanh Lan tỷ tỷ đẩy ta, là do bờ ao có quá nhiều rêu xanh, lúc ta leo lên bờ không cẩn thận giẫm phải rêu nên lại trượt chân ngã xuống nước."
Như sợ Từ Tử Lộ không tin, Ôn Ấu Lê càng nắm chặt tay hắn hơn, ánh mắt trong veo chân thành, "Tử Lộ ca ca, huynh tuyệt đối đừng trách nhầm Thanh Lan tỷ tỷ, tỷ ấy là người rất tốt... thấy ta bị đám quý nữ kia bắt nạt, tỷ ấy còn che chắn trước mặt ta nữa."
Ôn Ấu Lê càng nói như vậy, lòng Từ Tử Lộ lại càng cảm thấy khó chịu.
Hắn đã nói mà, Ấu Lê tính tình dịu dàng lương thiện, sao có thể hãm hại Thanh Lan được chứ?
Hắn cũng thật là... từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã với Ấu Lê, hiểu nàng rất rõ, sao chỉ nghe Thanh Lan nói vài câu mà đã dao động lòng tin đối với Ấu Lê rồi!
"Tử Lộ ca ca..." Ôn Ấu Lê khẽ hỏi, "Có phải huynh cũng nghi ngờ là ta cố tình hãm hại Thanh Lan tỷ tỷ không?"
Từ Tử Lộ dõi theo đôi mắt đang cẩn trọng dò xét mình kia, tim khẽ thắt lại trong thoáng chốc.
Việc này là do hắn đã đường đột rồi.
"Không có." Từ Tử Lộ phủ nhận, dịu dàng dỗ dành thiếu nữ trong lòng, "Đừng nghĩ nhiều nữa, trước hết hãy dưỡng cho khỏi bệnh phong hàn đã. Ta mới vào kinh chưa lâu, đợi nàng dưỡng bệnh xong, khi nào ta được hưu mộc sẽ đưa ta đi dạo chơi cho thỏa thích."
Ôn Ấu Lê ngoan ngoãn gật đầu trong lòng hắn, "Phụ thân vừa mới nhậm chức, làm gì cũng cẩn trọng từng li từng tí, chỉ sợ ta gây họa cho người, nên chẳng cho ta ra ngoài chơi đâu. Vẫn là Tử Lộ ca ca đối tốt với Lê Lê nhất"
Cảm thấy thân thể khẽ có chút khác thường, Từ Tử Lộ cũng nhận ra tối nay mình và Ôn Ấu Lê đã có phần thân mật quá đà. Dù nàng là vị hôn thê của hắn, nhưng người hắn và Thanh Lan mới thực sự là lưỡng tình tương duyệt, người hắn muốn cưới chỉ có một mình Thanh Lan mà thôi...
Nghĩ đến đây, Từ Tử Lộ liền muốn nhẹ nhàng đẩy thiếu nữ trong lòng ra để giữ khoảng cách. Chỉ là không đợi hắn ra tay trước, thiếu nữ trong lòng đã nhanh hơn một bước, buông đôi tay nhỏ đang ôm cổ hắn ra, thuận thế rời khỏi vòng tay hắn.
Vừa rồi còn hơi ấm mềm mại đầy lòng, giờ chỉ còn lại trống trải hụt hẫng.
"Tử Lộ ca ca mau đi đi, đừng làm trễ nải việc dưỡng bệnh của Lê Lê."
Từ Tử Lộ trong lòng có chút không vui, thân người bất động, nhìn thiếu nữ đang cuộn mình trong chăn kia.
Ôn Ấu Lê cuộn chăn kỹ lại, cái đầu nhỏ ló ra khỏi chăn, vẻ mặt nghiêm túc nói với Từ Tử Lộ, "Lê Lê muốn mau khỏe để được Tử Lộ ca ca dẫn đi dạo kinh thành, nên phải nghe lời đại phu, nghỉ ngơi sớm."
Hóa ra không phải là muốn đuổi mình đi...
"Được. Vậy nàng nghỉ ngơi đi, ta đi trước." Từ Tử Lộ xoay người định rời đi, ống tay áo lại bị Ôn Ấu Lê ở phía sau nhẹ nhàng níu lại.
"Hửm?" Hắn quay đầu lại hỏi nàng.
"Tử Lộ ca ca." Ôn Ấu Lê bĩu môi, trông tủi thân vô cùng, "Huynh nhất định phải giúp ta tạ lỗi với Thanh Lan tỷ tỷ nhé, nếu lúc đó ta không ngất đi thì đã có thể giúp tỷ ấy giải thích rõ ràng với phu tử rồi."
"Được."
"Còn nữa, còn nữa!" Ôn Ấu Lê khẽ ngoắc ngón tay út về phía Từ Tử Lộ, ra hiệu bảo hắn ghé sát lại một chút.
Từ Tử Lộ làm theo, khẽ cúi người lại gần.
Hắn vừa cúi người xuống, bờ môi mềm mại của thiếu nữ đã khẽ chạm vào má hắn.
"Mộng đẹp... Tử Lộ ca ca."
Đến khi Từ Tử Lộ hoàn hồn lại, thiếu nữ vừa hôn trộm hắn đã vùi mặt vào trong chăn, giống như một chú thỏ con hoảng sợ, không dám nhúc nhích.
Đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi xương cốt bị chó hoang sói dữ gặm thành hài cốt cũng không đợi được.
Nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu chực khóc của Ôn Ấu Lê, Từ Tử Lộ bất giác nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ấy lên, dùng đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt, "Trước đây sao không nhận ra nàng còn là một tiểu nha đầu mít ướt thế này?"
Ôn Ấu Lê bĩu môi, bất mãn nói: "Còn không phải tại Tử Lộ ca ca làm người ta khóc sao?"
Từ Tử Lộ không nhịn được cười.
"Đúng rồi!" Ôn Ấu Lê đột nhiên kéo nhẹ tay áo Từ Tử Lộ, ánh mắt lộ vẻ lo lắng hỏi: "Thanh Lan tỷ tỷ vẫn ổn chứ? Lúc ta ngất đi, hình như ta nghe thấy phu tử trách mắng tỷ ấy..."
"..." Từ Tử Lộ không biết nên mở lời thế nào, "Phu tử tưởng là nàng ấy đẩy nàng xuống ao nên phạt nàng ấy chép một trăm lần cuốn 《Luận Ngữ》."
Từ Tử Lộ nhướng mày, yên lặng chờ nàng nói tiếp.
"Không phải Thanh Lan tỷ tỷ đẩy ta, là do bờ ao có quá nhiều rêu xanh, lúc ta leo lên bờ không cẩn thận giẫm phải rêu nên lại trượt chân ngã xuống nước."
Như sợ Từ Tử Lộ không tin, Ôn Ấu Lê càng nắm chặt tay hắn hơn, ánh mắt trong veo chân thành, "Tử Lộ ca ca, huynh tuyệt đối đừng trách nhầm Thanh Lan tỷ tỷ, tỷ ấy là người rất tốt... thấy ta bị đám quý nữ kia bắt nạt, tỷ ấy còn che chắn trước mặt ta nữa."
Ôn Ấu Lê càng nói như vậy, lòng Từ Tử Lộ lại càng cảm thấy khó chịu.
Hắn đã nói mà, Ấu Lê tính tình dịu dàng lương thiện, sao có thể hãm hại Thanh Lan được chứ?
Hắn cũng thật là... từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã với Ấu Lê, hiểu nàng rất rõ, sao chỉ nghe Thanh Lan nói vài câu mà đã dao động lòng tin đối với Ấu Lê rồi!
Từ Tử Lộ dõi theo đôi mắt đang cẩn trọng dò xét mình kia, tim khẽ thắt lại trong thoáng chốc.
Việc này là do hắn đã đường đột rồi.
"Không có." Từ Tử Lộ phủ nhận, dịu dàng dỗ dành thiếu nữ trong lòng, "Đừng nghĩ nhiều nữa, trước hết hãy dưỡng cho khỏi bệnh phong hàn đã. Ta mới vào kinh chưa lâu, đợi nàng dưỡng bệnh xong, khi nào ta được hưu mộc sẽ đưa ta đi dạo chơi cho thỏa thích."
Ôn Ấu Lê ngoan ngoãn gật đầu trong lòng hắn, "Phụ thân vừa mới nhậm chức, làm gì cũng cẩn trọng từng li từng tí, chỉ sợ ta gây họa cho người, nên chẳng cho ta ra ngoài chơi đâu. Vẫn là Tử Lộ ca ca đối tốt với Lê Lê nhất"
Cảm thấy thân thể khẽ có chút khác thường, Từ Tử Lộ cũng nhận ra tối nay mình và Ôn Ấu Lê đã có phần thân mật quá đà. Dù nàng là vị hôn thê của hắn, nhưng người hắn và Thanh Lan mới thực sự là lưỡng tình tương duyệt, người hắn muốn cưới chỉ có một mình Thanh Lan mà thôi...
Vừa rồi còn hơi ấm mềm mại đầy lòng, giờ chỉ còn lại trống trải hụt hẫng.
"Tử Lộ ca ca mau đi đi, đừng làm trễ nải việc dưỡng bệnh của Lê Lê."
Từ Tử Lộ trong lòng có chút không vui, thân người bất động, nhìn thiếu nữ đang cuộn mình trong chăn kia.
Ôn Ấu Lê cuộn chăn kỹ lại, cái đầu nhỏ ló ra khỏi chăn, vẻ mặt nghiêm túc nói với Từ Tử Lộ, "Lê Lê muốn mau khỏe để được Tử Lộ ca ca dẫn đi dạo kinh thành, nên phải nghe lời đại phu, nghỉ ngơi sớm."
Hóa ra không phải là muốn đuổi mình đi...
"Được. Vậy nàng nghỉ ngơi đi, ta đi trước." Từ Tử Lộ xoay người định rời đi, ống tay áo lại bị Ôn Ấu Lê ở phía sau nhẹ nhàng níu lại.
"Hửm?" Hắn quay đầu lại hỏi nàng.
"Tử Lộ ca ca." Ôn Ấu Lê bĩu môi, trông tủi thân vô cùng, "Huynh nhất định phải giúp ta tạ lỗi với Thanh Lan tỷ tỷ nhé, nếu lúc đó ta không ngất đi thì đã có thể giúp tỷ ấy giải thích rõ ràng với phu tử rồi."
"Được."
"Còn nữa, còn nữa!" Ôn Ấu Lê khẽ ngoắc ngón tay út về phía Từ Tử Lộ, ra hiệu bảo hắn ghé sát lại một chút.
Từ Tử Lộ làm theo, khẽ cúi người lại gần.
Hắn vừa cúi người xuống, bờ môi mềm mại của thiếu nữ đã khẽ chạm vào má hắn.
"Mộng đẹp... Tử Lộ ca ca."
Đến khi Từ Tử Lộ hoàn hồn lại, thiếu nữ vừa hôn trộm hắn đã vùi mặt vào trong chăn, giống như một chú thỏ con hoảng sợ, không dám nhúc nhích.
9
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
