TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 2.1: Thiên kim nghèo túng là thế thân

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Từ Tử Lộ, Ôn Ấu Lê cũng phần nào hiểu được tại sao nguyên chủ lại yêu sâu đậm gã tra nam này.

Từ Tử Lộ tướng mạo thanh tú, khí chất cao quý lạnh lùng, từng cử chỉ đều toát lên phong thái tao nhã bẩm sinh của thế gia vọng tộc.

Nam tử có tướng mạo như vậy, thế gian vô song, sao có thể không khiến người ta thầm thương trộm nhớ, một lòng yêu say đắm.

Nguyên chủ yêu Từ Tử Lộ quá sâu đậm, sâu đến mức che mờ đôi mắt, mãi cho đến khi phát hiện mình bị Từ Tử Lộ đưa lên giường của nam nhân xa lạ mới tỉnh ngộ.

Chỉ là đã quá muộn... Nàng còn chưa kịp mở miệng, đã bị Đương triều Thủ phụ Cố Cảnh Diễn một kiếm đâm xuyên cổ họng, nhận lấy kết cục chết không nhắm mắt.

Từ Tử Lộ à Từ Tử Lộ, thật muốn cho người đời thấy, dưới thân thể như trích tiên kia của ngươi, thực ra lại ẩn giấu một trái tim bẩn thỉu và ích kỷ.

"Đã muộn thế này rồi, sao Tử Lộ ca ca lại đến đây, khụ khụ khụ..." Đôi mắt sáng của Ôn Ấu Lê ẩm ướt, nhìn vào đôi mắt Từ Tử Lộ tràn đầy vẻ yêu thích không hề che giấu.

Hàng mày Từ Tử Lộ nhíu chặt trong giây lát.

Trước khi đến đây, hắn đã đến gặp Thanh Lan trước. Thanh Lan một mực nói rằng mình hoàn toàn không đẩy Ôn Ấu Lê, là do Ôn Ấu Lê tự ngã xuống ao, cố tình để phu tử tình cờ đi ngang qua nhìn thấy, tưởng rằng là nàng ta đẩy Ôn Ấu Lê xuống ao.

Ban đầu Từ Tử Lộ cũng bán tín bán nghi, mặc dù hắn đã tiết lộ ý muốn hủy hôn với Ôn Ấu Lê, nhưng hắn cũng lớn lên cùng Ôn Ấu Lê từ nhỏ, hai người là thanh mai trúc mã, hắn quá hiểu tính cách của Ôn Ấu Lê.

Đó là một con thỏ nhỏ bị đánh không dám đánh trả, bị mắng không dám cãi lại, sao có thể cố tình hãm hại Ngụy Thanh Lan...

Từ Tử Lộ đêm nay đến đây, một mặt là để xem vết thương của Ôn Ấu Lê, mặt khác chủ yếu là muốn hỏi rõ ràng xem Ôn Ấu Lê rốt cuộc có hãm hại Ngụy Thanh Lan hay không.

Chép một trăm lần "Luận Ngữ", đầu ngón tay của Thanh Lan đã mài đến trầy da rồi...

Tâm tư này của Từ Tử Lộ, Ôn Ấu Lê hiểu rất rõ, nói trắng ra, chính là đến để hỏi tội thay cho Ngụy Thanh Lan!

Chỉ là lúc này thấy Ôn Ấu Lê ho dữ dội, đôi mắt đẹp ngấn lệ, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.

Lời chất vấn đến bên miệng của Từ Tử Lộ lại nuốt ngược vào trong.

"Tử Lộ ca ca đã đến rồi, sao lại không để ý đến Lê Lê?" Ôn Ấu Lê đang nằm trên giường bĩu môi, giọng điệu vừa làm nũng vừa như trách móc, "Hay là sợ Lê Lê lây bệnh cho huynh?"

Đây là lần đầu tiên Từ Tử Lộ nghe thấy Ôn Ấu Lê dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, không giống như trước kia chỉ im lặng như cái hồ lô nút chặt, mà giống như một cô bé nũng nịu hay làm người ta phiền lòng.

Hắn cảm thấy mới lạ, đôi chân không tự chủ được mà bước về phía giường.

Đến gần hơn, Từ Tử Lộ cũng nhìn thấy thiếu nữ vừa rồi ho không ngừng, ho đến mức chiếc áσ ɭóŧ bằng lụa tuyết cũng trở nên lỏng lẻo.

Bên dưới lớp lụa tuyết đó là chiếc yếm thêu hình bướm màu xanh đậu điểm xuyết hồng sen.

Bờ vai trần và xương quai xanh ở ngay trước mắt, hương hoa lê ngọt ngào thanh khiết trên người thiếu nữ cũng vấn vít quanh hơi thở của hắn.

"Ấu..." Từ Tử Lộ vừa định lên tiếng, thiếu nữ đang nằm trên giường đột nhiên như một chú bướm nhỏ thích làm nũng lao vào lòng hắn.

Ôn Ấu Lê cười tươi vòng tay ôm lấy cổ Từ Tử Lộ, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào ngực hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến người ta vô cùng yêu chiều.

"Lê Lê biết ngay Tử Lộ không sợ bị người ta lây bệnh mà." Vừa nói, nàng vừa kéo tay Từ Tử Lộ, để mu bàn tay hắn áp lên trán mình, "Lê Lê đã hạ sốt rồi, Tử Lộ ca ca không cần lo lắng cho người ta đâu."

Khóe môi mím chặt của Từ Tử Lộ khẽ cong lên một đường vòng cung, một đường cong rất nhẹ, đến chính hắn cũng không hề hay biết.

Trong lòng Từ Tử Lộ có chút buồn cười.

Rõ ràng người bệnh là Ôn Ấu Lê, sao bây giờ nàng lại dỗ ngược lại hắn rồi?

"Tử Lộ ca ca lại không để ý người ta nữa rồi..." Ôn Ấu Lê khẽ cắn môi, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ buồn bã u sầu.

"Không có." Từ Tử Lộ bất giác dịu giọng, "Tử Lộ ca ca sẽ không không để ý Ấu... Lê Lê đâu."

"Ấy——" Ôn Ấu Lê kinh ngạc tột độ, nhìn chằm chằm Từ Tử Lộ với ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, "Tử Lộ ca ca, huynh vừa rồi... có phải đã gọi ta là Lê Lê không?"

Từ Tử Lộ còn chưa kịp nói gì, giây tiếp theo lại bị người ôm chặt lấy.

Sự mềm mại ấy va vào l*иg ngực rắn chắc của hắn, va chạm khiến yết hầu hắn chuyển động, cổ họng khô khốc...

"Tử Lộ ca ca gọi tên thân mật của người ta rồi." Ôn Ấu Lê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng Từ Tử Lộ, vành mắt hoe đỏ vương những giọt lệ nhỏ, "Người ta đợi Tử Lộ ca ca gọi tiếng ‘Lê Lê’ này đã rất lâu rất lâu rồi."

9

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.