TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 16.1: Thiên kim nghèo túng là thế thân

Mọi người ai nấy đều sững sờ.

Nào chỉ bọn họ, ngay đến Ôn Ấu Lê cũng ngây cả người.

Chiêm Quân Trúc này quả thực là một gã hủ nho, nhưng danh tiếng tài tử của hắn ở Bắc Sơn thư viện chẳng hề nhỏ, lại thêm xuất thân từ gia đình khoa bảng, cái quỳ này ngoài việc khiến người ta sững sờ, càng khiến mọi người từ đáy lòng khâm phục tài học của Ôn Ấu Lê.

“Ấu Lê tài học nông cạn, chưa có bản lĩnh thu nhận môn sinh.” Ôn Ấu Lê khẽ gật đầu với Chiêm Quân Trúc, mỉm cười khiêm tốn rồi nói tiếp: “Nếu Chiêm công tử không chê, lúc rảnh rỗi có thể đến Nhạn Sơn thư viện tìm Ấu Lê đàm đạo thơ từ.”

Chiêm Quân Trúc mừng còn không kịp, sao dám chê chứ, hắn vội vàng đáp ứng: “Đa tạ Ôn nương tử đã thành toàn.”

Ôn Ấu Lê nói: “Chiêm công tử còn chưa ngâm thơ, vậy cuộc tỉ thí này...”

“Có áng từ tuyệt diệu như vậy của Ôn nương tử, tại hạ hà tất phải múa rìu qua mắt thợ? Tại hạ xin nhận thua.”

Nhận... nhận thua?

Đám công tử Bắc Sơn thư viện có chút buồn bực.

“Bắc Sơn thư viện chúng ta và Nhạn Sơn thư viện năm nào cũng tỉ thí, chúng ta xưa nay chưa từng thua bao giờ!”

“Ngươi lắm chuyện thế làm gì? Ngẫm kỹ bài “Phá Trận Tử” của Ôn nương tử kia đi, trong đầu ta giờ toàn là tiếng đao kiếm vang vọng.”

“Đầu ta thì lại chẳng có tiếng gì ong ong cả, chỉ muốn mau chóng về phủ nói với phụ thân là ta muốn bỏ văn theo võ, vung roi thúc ngựa, bảo vệ non sông.”

“Ôn nương tử kia trông có vẻ nhu mì yếu đuối, thật khiến người ta không ngờ khí khái lại hào hùng đến thế. Kinh thành đều đồn nàng trèo cao, có thể đính hôn với Từ Trạng nguyên là do tổ tiên tích đức, kiếp trước tu được phúc phận. Nay xem ra... thật là hời cho tên Từ Tử Lộ kia!”

Tiếng bàn tán ở Bắc Sơn thư viện nổi lên bốn phía, bên Nhạn Sơn thư viện cũng không ngoại lệ.

Ngay lúc Chiêm Quân Trúc nói nhận thua, các tiểu thư khuê các của Nhạn Sơn thư viện đều vứt bỏ vẻ giữ kẽ thường ngày, kích động nhảy cẫng lên, suýt nữa thì làm lật cả bàn tiệc.

“Chúng ta vậy mà lại thắng?”

“Thắng rồi, thắng rồi! Nếu ta nhớ không lầm, đây có lẽ là lần đầu tiên Nhạn Sơn thư viện chúng ta thắng được Bắc Sơn thư viện bọn họ!”

“Cuộc tỉ thí mà Ngụy tỷ tỷ còn không thắng nổi, vậy mà... vậy mà lại để Ôn Ấu Lê nàng ta thắng?”

“Lẽ nào các ngươi còn chưa nhìn ra sao? Ngụy Thanh Lan kia rõ ràng là muốn ngay trước mặt Từ Trạng nguyên cố tình làm bẽ mặt Ôn nương tử, khiến nàng khó xử, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Ai ngờ được, Ôn nương tử người ta lại chẳng phải là kẻ bất tài vô dụng, ngược lại tài học hơn người, thật khiến người ta khâm phục.”

“Thật không nhìn ra nàng lại là người như vậy...”

“Ôn nương tử và Từ đại nhân là thanh mai trúc mã, đính hôn từ nhỏ, nếu không phải Ngụy Thanh Lan kia ngáng đường, nói không chừng Ôn nương tử giờ này đã bắt đầu thêu giá y rồi.”

“Ta thấy Ôn nương tử hoàn toàn không hề yếu đuối nhu nhược như lời Ngụy Thanh Lan hình dung, ngược lại còn là người trọng tình trọng nghĩa, hoàn toàn xứng đôi với Từ đại nhân.”

Tiếng xì xào bàn tán không lớn chẳng nhỏ, chẳng rõ là vô tình buột miệng hay cố ý nói cho Nguỵ Thanh Lan nghe, tóm lại từng câu từng chữ nàng đều nghe thấy, nghe rõ mồn một.

Da thịt trong lòng bàn tay bị móng tay bấm đến rách ra, quai hàm cũng suýt bị nàng nghiến cho vỡ nát.

Nàng vốn tưởng rằng phần thắng đã nắm chắc trong tay, sao lại có thể...

Sao lại có thể!

Nàng đường đường là đệ nhất quý nữ kinh thành, lũ tiện nhân kia dựa vào đâu mà dám bàn tán về nàng như vậy?

"Cố đại nhân, ngài xem cuộc tỉ thí này..." Lão phu tử ngồi cạnh Cố Cảnh Diễn cười đến không khép được miệng, vui vẻ ra mặt.

Cố Cảnh Diễn vẫn giữ nụ cười nơi khoé môi, giọng điệu thanh nhu ôn hoà, chẳng gấp chẳng hoãn:

"Nếu Chiêm học tử của Bắc Sơn thư viện đã nhận thua, vậy thì cuộc tỉ thí này, lẽ dĩ nhiên phần thắng thuộc về Ôn nương tử của Nhạn Sơn thư viện."

Ôn Ấu Lê vội vàng cúi mình hành lễ: "Đa tạ đại nhân."

"Giọng nói ngọt ngào mềm mại thế này, Ôn nương tử là người Dương Châu?"

"Vâng."

"Dương Châu vốn là nơi sản sinh tài tử, chưa từng nghĩ tài học của nữ tử lại càng xuất chúng hơn, đến độ khiến cho các tài tử kinh thành cũng phải cam bái hạ phong."

"Đại nhân quá khen rồi." Ôn Ấu Lê khẽ cúi đầu, giọng nói mềm mại lí nhí, đã không còn vẻ kiên định, trong trẻo như lúc ngâm thơ vừa rồi.

4

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.