0 chữ
Chương 30
Chương 15.2: Thiên kim nghèo túng là thế thân
Đường kiếm trên cành cây khô từ gấp gáp chuyển sang khoan thai, từ cương liệt hóa mềm mại, giọng ngâm cũng từ du dương uyển chuyển trở nên sầu muộn, tựa như ẩn chứa nỗi niềm chất chứa, bi thương sầu thảm.
“Liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh. Khả liên bạch phát sinh!” (Xong rồi việc vua lo việc nước, đổi lấy danh thơm trước và sau khi sống. Thương thay tóc bạc đã sinh!)
Ôn Ấu Lê thu lại cành cây khô, sửa sang y phục tóc tai, hướng về người ngồi ghế trên mà hành lễ đúng quy củ.
“Ấu Lê xin múa rìu qua mắt thợ.”
“Hay! Hay! Hay!” Lão phu tử râu bạc run run, liên tục nói hay, nếu nhìn kỹ mắt hắn, dưới ánh dương quang có thể thấy rõ đôi mắt già đã ngấn lệ. “Hay cho câu ‘Khả liên bạch phát sinh’ làm sao!”
Một khúc kiếm vũ kết thúc, Ôn Ấu Lê tuy chưa đến độ mồ hôi đầm đìa, nhưng cũng đã lấm tấm mồ hôi mịn, có chút mệt mỏi.
Nàng khẽ nhếch môi, ngoan ngoãn thẹn thùng cười nói: "Phu tử quá khen rồi."
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, lễ tiết và phong thái ấy quả là chỉ có ở đích nữ nhà quyền quý.
Phu tử nhìn Ôn Ấu Lê tiến thoái hợp lẽ, không kiêu căng không nóng nảy, vô cùng hài lòng gật đầu cười lớn: "Không hổ là đích tôn nữ của Ôn Thái phó."
"Bản quan thấy Ôn tiểu thư tuổi còn nhỏ, không biết nỗi đa sầu đa cảm trong khúc từ này từ đâu mà có?" Từ ghế trên vọng đến giọng hỏi tựa cười tựa không của nam nhân, thanh âm trong trẻo gõ vào lòng người.
Ôn Ấu Lê cẩn thận liếc nhìn Cố Cảnh Diễn một cái, mím môi không nói.
Thấy vậy, hơi thở căng thẳng của Ngụy Thanh Lan đột nhiên thả lỏng!
Nàng biết ngay mà…
Ngụy Thanh Lan nhếch môi cười khẩy: "Ôn muội muội, sao ta nghe khúc từ này có chút quen tai thế nhỉ?"
Ôn Ấu Lê vẫn giữ vẻ mím môi, nhưng trong lòng đã vui như nở hoa.
Cắn câu rồi!
Ôn Ấu Lê nhíu mày nhìn về phía Ngụy Thanh Lan: "Lời của Ngụy tỷ tỷ, Ấu Lê không hiểu."
"Ta vì tin tưởng Ôn muội muội nên mới nhờ muội thay ta ứng chiến, thế nhưng..." Ngụy Thanh Lan muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ nói: "Nhưng muội cũng không thể sao chép từ khúc của người khác được!"
Sao chép?
Lời này của Ngụy Thanh Lan như một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, sóng gợn lan rộng khiến người ta kinh hãi.
Các vị quý nữ của Nhạn Sơn thư viện đưa mắt nhìn nhau, túm tụm từng đôi từng cặp, ghé đầu thì thầm.
"Bài từ này hoá ra là đạo văn sao?"
"Ta đã nói mà, Ôn Ấu Lê kia làm gì có bản lĩnh lớn đến thế!"
"Đạo của ai chứ? Sao ta chưa từng nghe ai nhắc tới..."
"Đạo văn?" Ôn Ấu Lê nhướng mày, "Dám hỏi Ngụy tỷ tỷ, Ấu Lê là đạo từ của vị nào?"
Ngụy Thanh Lan đã quả quyết rằng Ôn Ấu Lê đạo văn, nàng ta cũng biết Ôn Ấu Lê vì giữ thể diện cho Ôn gia và thanh danh của Từ Tử Lộ chắc chắn sẽ khăng khăng không nhận mình đạo văn, bèn tùy tiện lôi một thi nhân trong số những người quen biết của phụ thân ra, nói chắc như đinh đóng cột: "Là đạo từ của Lâm Tông Dụ, Lâm lão tiên sinh."
"Không phải."
Ngụy Thanh Lan đang định nói nàng nguỵ biện, nào ngờ Ôn Ấu Lê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, cười dịu dàng nói khẽ: "Bài từ này quả thực không phải do ta làm, nhưng cũng không phải của vị Lâm lão tiên sinh kia, mà là từ của Tân Khí Tật, tên là 《Phá Trận Tử - Vị Trần Đồng Phủ phú tráng từ dĩ ký chi》."
Tân Khí Tật là người nào?
Không ai biết cả.
Ngụy Thanh Lan: "Không! Không phải..."
"Thơ của Lâm lão tiên sinh ta đều đã bái đọc qua, quả thực không có bài này." Chiêm Quân Trúc nãy giờ im lặng, lên tiếng, "Thơ của Lâm tiên sinh đa phần là thú vui điền dã, rất hiếm có thơ mang chí lớn quốc gia."
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra rồi bái Ôn Ấu Lê một cái.
"Ta là người thông thuộc thi thư, nhưng chưa từng nghe qua ba chữ "Tân Khí Tật". Ta biết Ôn nương tử khiêm tốn, nhưng Ôn nương tử cũng không cần phải nói dối rằng bài từ này là của người khác làm."
Ôn Ấu Lê: "..."
"Ý cảnh bài từ này hùng vĩ sâu xa, tuyệt không phải kẻ này có thể sánh bằng..." Chiêm Quân Trúc nói tiếp: "Tài học của Ôn nương tử khiến người ta khâm phục, tâm cảnh lại càng là tấm gương cho học trò Bắc Sơn chúng ta nên học tập noi theo. Bài từ này của Ôn nương tử vừa ra, Bắc Sơn thư viện chúng ta trong vòng mười năm... không! Hai mươi năm cũng không ai sánh kịp."
Dứt lời, Chiêm Quân Trúc vén vạt áo bào, quỳ thẳng xuống trước mặt Ôn Ấu Lê.
"Xin Ôn nương tử nhận ta làm đồ đệ, dạy ta làm từ làm phú."
“Liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh. Khả liên bạch phát sinh!” (Xong rồi việc vua lo việc nước, đổi lấy danh thơm trước và sau khi sống. Thương thay tóc bạc đã sinh!)
Ôn Ấu Lê thu lại cành cây khô, sửa sang y phục tóc tai, hướng về người ngồi ghế trên mà hành lễ đúng quy củ.
“Ấu Lê xin múa rìu qua mắt thợ.”
“Hay! Hay! Hay!” Lão phu tử râu bạc run run, liên tục nói hay, nếu nhìn kỹ mắt hắn, dưới ánh dương quang có thể thấy rõ đôi mắt già đã ngấn lệ. “Hay cho câu ‘Khả liên bạch phát sinh’ làm sao!”
Một khúc kiếm vũ kết thúc, Ôn Ấu Lê tuy chưa đến độ mồ hôi đầm đìa, nhưng cũng đã lấm tấm mồ hôi mịn, có chút mệt mỏi.
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, lễ tiết và phong thái ấy quả là chỉ có ở đích nữ nhà quyền quý.
Phu tử nhìn Ôn Ấu Lê tiến thoái hợp lẽ, không kiêu căng không nóng nảy, vô cùng hài lòng gật đầu cười lớn: "Không hổ là đích tôn nữ của Ôn Thái phó."
"Bản quan thấy Ôn tiểu thư tuổi còn nhỏ, không biết nỗi đa sầu đa cảm trong khúc từ này từ đâu mà có?" Từ ghế trên vọng đến giọng hỏi tựa cười tựa không của nam nhân, thanh âm trong trẻo gõ vào lòng người.
Ôn Ấu Lê cẩn thận liếc nhìn Cố Cảnh Diễn một cái, mím môi không nói.
Thấy vậy, hơi thở căng thẳng của Ngụy Thanh Lan đột nhiên thả lỏng!
Nàng biết ngay mà…
Ngụy Thanh Lan nhếch môi cười khẩy: "Ôn muội muội, sao ta nghe khúc từ này có chút quen tai thế nhỉ?"
Cắn câu rồi!
Ôn Ấu Lê nhíu mày nhìn về phía Ngụy Thanh Lan: "Lời của Ngụy tỷ tỷ, Ấu Lê không hiểu."
"Ta vì tin tưởng Ôn muội muội nên mới nhờ muội thay ta ứng chiến, thế nhưng..." Ngụy Thanh Lan muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ nói: "Nhưng muội cũng không thể sao chép từ khúc của người khác được!"
Sao chép?
Lời này của Ngụy Thanh Lan như một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, sóng gợn lan rộng khiến người ta kinh hãi.
Các vị quý nữ của Nhạn Sơn thư viện đưa mắt nhìn nhau, túm tụm từng đôi từng cặp, ghé đầu thì thầm.
"Bài từ này hoá ra là đạo văn sao?"
"Ta đã nói mà, Ôn Ấu Lê kia làm gì có bản lĩnh lớn đến thế!"
"Đạo của ai chứ? Sao ta chưa từng nghe ai nhắc tới..."
"Đạo văn?" Ôn Ấu Lê nhướng mày, "Dám hỏi Ngụy tỷ tỷ, Ấu Lê là đạo từ của vị nào?"
"Không phải."
Ngụy Thanh Lan đang định nói nàng nguỵ biện, nào ngờ Ôn Ấu Lê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, cười dịu dàng nói khẽ: "Bài từ này quả thực không phải do ta làm, nhưng cũng không phải của vị Lâm lão tiên sinh kia, mà là từ của Tân Khí Tật, tên là 《Phá Trận Tử - Vị Trần Đồng Phủ phú tráng từ dĩ ký chi》."
Tân Khí Tật là người nào?
Không ai biết cả.
Ngụy Thanh Lan: "Không! Không phải..."
"Thơ của Lâm lão tiên sinh ta đều đã bái đọc qua, quả thực không có bài này." Chiêm Quân Trúc nãy giờ im lặng, lên tiếng, "Thơ của Lâm tiên sinh đa phần là thú vui điền dã, rất hiếm có thơ mang chí lớn quốc gia."
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra rồi bái Ôn Ấu Lê một cái.
"Ta là người thông thuộc thi thư, nhưng chưa từng nghe qua ba chữ "Tân Khí Tật". Ta biết Ôn nương tử khiêm tốn, nhưng Ôn nương tử cũng không cần phải nói dối rằng bài từ này là của người khác làm."
Ôn Ấu Lê: "..."
"Ý cảnh bài từ này hùng vĩ sâu xa, tuyệt không phải kẻ này có thể sánh bằng..." Chiêm Quân Trúc nói tiếp: "Tài học của Ôn nương tử khiến người ta khâm phục, tâm cảnh lại càng là tấm gương cho học trò Bắc Sơn chúng ta nên học tập noi theo. Bài từ này của Ôn nương tử vừa ra, Bắc Sơn thư viện chúng ta trong vòng mười năm... không! Hai mươi năm cũng không ai sánh kịp."
Dứt lời, Chiêm Quân Trúc vén vạt áo bào, quỳ thẳng xuống trước mặt Ôn Ấu Lê.
"Xin Ôn nương tử nhận ta làm đồ đệ, dạy ta làm từ làm phú."
16
0
3 tháng trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
