0 chữ
Chương 15
Chương 8.1: Thiên kim nghèo túng là thế thân
Hương thơm trên lụa tuyết thoảng quanh chóp mũi đôi tình nhân.
Nến hồng trong khuê phòng tựa tà váy nàng thiếu nữ khẽ lay, lửa reo vui, hơi ấm lan dần.
Trong khoảnh khắc, A Húc chẳng rõ là hơi nến ấm áp, hay thân thể hắn đang rạo rực...
"Ta... ta..." Ôn Ấu Lê ánh mắt nhuốm vẻ sợ sệt, khẽ cắn cánh môi hồng nhuận, nét mặt hiện rõ vẻ kinh hoảng thất thố của nữ nhi bị nam tử chiếm tiện nghi.
Dáng vẻ bất lực hoảng loạn tựa mèo con ấy, quả thực quá dễ dàng khơi dậy lòng muốn che chở của thiếu niên.
Thấy bờ môi mỏng lãnh đạm của A Húc khẽ mím lại, tâm tư đã đổi khác, Ôn Ấu Lê biết điểm dừng, vội vàng đẩy người ra, gương mặt trái xoan nhuốm nét thẹn thùng chạy về phòng riêng, chỉ lưu lại A Húc một mình đứng lặng hồi lâu.
...
Vừa quay về phòng, thanh âm còn đôi phần mờ mịt của 4399 đã vang vọng, "Thiện cảm của A Húc công tử vừa tăng thêm mười lăm điểm, ký chủ người cớ sao không nhân lúc này mà tiến tới?"
Ôn Ấu Lê tự rót cho mình một chén trà, ung dung nhấp từng ngụm nhỏ, "Ngươi hỏi câu ấy, vừa nghe liền biết là kẻ chưa từng nuôi qua chó mèo."
4399: "?"
Việc này cùng chuyện nuôi chó mèo thì có liên hệ gì?
"Việc câu dẫn nam nhân này," Nàng đáp, "Chính là không thể coi bọn họ như người thường được."
"Vậy phải coi là giống loài gì?"
"Sủng vật." Ôn Ấu Lê nói, "Hôm nay ngươi vỗ về hắn đôi chút, ngày mai lại trêu đùa hắn một phen, đợi khi nào tâm tình vui vẻ, lại ban cho hắn chút lợi lộc, khiến hắn cảm thấy ngươi khi nóng khi lạnh, vừa không nắm bắt được lại càng không đoán thấu tâm tư của ngươi. Nói chung, cứ coi nam nhân như một trò tiêu khiển, chớ nên ngày đêm vướng bận sầu lo."
4399 "!"
Tại hạ thụ giáo.
Ôn Ấu Lê hỏi: "Thiện cảm của A Húc công tử hiện tại là bao nhiêu?"
"Ba mươi."
"Tra thử xem trong lòng hắn lúc này còn có ý định không từ mà biệt hay không."
4399: "Công tử vẫn còn đang đứng trước cửa phòng ngài đấy..."
"Chẳng qua chỉ ôm vài cái, cớ gì lại ngây ngẩn như kẻ khờ vậy." Ôn Ấu Lê khẽ cười.
"Ký chủ, mắt của A Húc công tử đã khỏi hẳn rồi, ngài không định tìm lang trung xem lại cho hắn sao? Cứ mặc kệ hắn tiếp tục giả bệnh ư?"
"Cứ để hắn giả vờ đi!" Đôi mắt trong veo của Ôn Ấu Lê ánh lên ý cười ranh mãnh, tựa một con tiểu hồ ly tinh nghịch, "Nếu hắn không tiếp tục giả bệnh, vậy thì ta đây... cũng khó mà diễn tiếp được nữa."
4399 vốn chưa từng trải sự đời, nào có hiểu được...
Khoan đã!
4399 kinh hô một tiếng: "Thiện cảm của A Húc công tử lại tăng thêm năm điểm!"
Ôn Ấu Lê chỉ nhàn nhạt "Ồ" một tiếng.
"Hẳn là vì dải lụa ấy rồi."
4399 ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
“Quả không hổ danh là trà xanh lão tổ, đến cả nữ công thêu thùa ngài cũng tinh thông ư?"
"Ta nào có biết."
"?"
"Kia kìa." Ôn Ấu Lê khẽ hất hàm về phía tủ y phục cách đó không xa, "Buổi chiều ta tiện tay lấy trong đó một dải lụa thắt lưng của bộ y phục trắng chưa từng mặc qua thôi."
Nàng việc gì phải lãng phí thời gian cho nam nhân.
Có thời gian rảnh rỗi đó, chi bằng dùng để dưỡng nhan còn hơn...
...
Đêm đã về khuya, nến hồng đã lụi.
Thiếu niên vẫn mặc nguyên y phục mà nằm xuống, nhưng trằn trọc mãi chẳng thể chợp mắt.
Bất kể là nhắm mắt hay mở ra, hình bóng thiếu nữ áo trắng da ngần, cùng dáng vẻ yêu kiều nhu mì ấy dường như vẫn hiện hữu ngay trước mắt.
A Húc trở mình, ôm một cuộn chăn bông vào lòng.
Chăn bông vừa ấm áp vừa mềm mại, chỉ là sao sánh bằng được với nàng.
Hắn vốn định đêm nay rời đi, quay về chốn giang hồ tiếp tục những tháng ngày đao kiếm vô tình, màn trời chiếu đất.
Một chân đã bước ra khỏi cửa phòng, chân kia lại chần chừ mãi không sao nhấc lên nổi, nặng tựa ngàn cân.
Nếu hắn đi rồi, lỡ như bên cạnh nàng lại xuất hiện hạng nữ nhân như "Ngụy Tử Huyên" thì phải làm sao đây?
Ôn Ấu Lê say giấc nồng, nào hay thiếu niên ở nhĩ thất sát vách vì nàng mà thao thức cả đêm dài.
...
Ngày hôm sau, thư viện được nghỉ hưu mộc, Ôn Ấu Lê ham ngủ nướng thêm một lát, một giấc ngủ thẳng đến khi mặt trời đã đứng bóng.
Lúc Tiểu Đường bước vào, nàng chỉ mặc chiếc yếm mỏng manh, nửa ngồi trên giường lười biếng vươn vai, dáng vẻ yêu kiều quyến rũ.
"Ối tiểu thư của ta!" Tiểu Đường vội đặt thau nước rửa mặt xuống, chạy tới mép giường ấn Ôn Ấu Lê dúi vào trong chăn.
"Sao vậy?"
Tiểu Đường đáp: "Trong viện chúng ta bây giờ có nam nhân đó tiểu thư, người cũng phải giữ ý một chút chứ."
"Ồ..." Ôn Ấu Lê gật gù tỏ vẻ đã hiểu, "Ngươi đang nói A Húc hả?"
"Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa? Tiểu tư trong phủ chúng ta cũng đâu có ít, kẻ nào được diễm phúc vào ở trong sân của người chứ? Lỡ một ngày hắn không biết quy củ, xông vào khuê phòng của người thì sao..."
Ôn Ấu Lê mặc cho Tiểu Đường hầu hạ mình thay y phục, rửa mặt. Nàng vừa tỉnh ngủ, giọng nói vẫn còn lười biếng pha lẫn chút nũng nịu, "A Húc mắt có nhìn thấy gì đâu."
"Không nhìn thấy cũng không được!" Tiểu Đường liếc mắt đầy ngưỡng mộ nhìn vào ngực Ôn Ấu Lê, "Mà nói đi cũng phải nói lại, hình như từ lúc chúng ta dọn về kinh thành, vóc người tiểu thư đúng là nảy nở hơn hẳn."
Nến hồng trong khuê phòng tựa tà váy nàng thiếu nữ khẽ lay, lửa reo vui, hơi ấm lan dần.
Trong khoảnh khắc, A Húc chẳng rõ là hơi nến ấm áp, hay thân thể hắn đang rạo rực...
"Ta... ta..." Ôn Ấu Lê ánh mắt nhuốm vẻ sợ sệt, khẽ cắn cánh môi hồng nhuận, nét mặt hiện rõ vẻ kinh hoảng thất thố của nữ nhi bị nam tử chiếm tiện nghi.
Dáng vẻ bất lực hoảng loạn tựa mèo con ấy, quả thực quá dễ dàng khơi dậy lòng muốn che chở của thiếu niên.
Thấy bờ môi mỏng lãnh đạm của A Húc khẽ mím lại, tâm tư đã đổi khác, Ôn Ấu Lê biết điểm dừng, vội vàng đẩy người ra, gương mặt trái xoan nhuốm nét thẹn thùng chạy về phòng riêng, chỉ lưu lại A Húc một mình đứng lặng hồi lâu.
...
Vừa quay về phòng, thanh âm còn đôi phần mờ mịt của 4399 đã vang vọng, "Thiện cảm của A Húc công tử vừa tăng thêm mười lăm điểm, ký chủ người cớ sao không nhân lúc này mà tiến tới?"
4399: "?"
Việc này cùng chuyện nuôi chó mèo thì có liên hệ gì?
"Việc câu dẫn nam nhân này," Nàng đáp, "Chính là không thể coi bọn họ như người thường được."
"Vậy phải coi là giống loài gì?"
"Sủng vật." Ôn Ấu Lê nói, "Hôm nay ngươi vỗ về hắn đôi chút, ngày mai lại trêu đùa hắn một phen, đợi khi nào tâm tình vui vẻ, lại ban cho hắn chút lợi lộc, khiến hắn cảm thấy ngươi khi nóng khi lạnh, vừa không nắm bắt được lại càng không đoán thấu tâm tư của ngươi. Nói chung, cứ coi nam nhân như một trò tiêu khiển, chớ nên ngày đêm vướng bận sầu lo."
4399 "!"
Tại hạ thụ giáo.
Ôn Ấu Lê hỏi: "Thiện cảm của A Húc công tử hiện tại là bao nhiêu?"
"Tra thử xem trong lòng hắn lúc này còn có ý định không từ mà biệt hay không."
4399: "Công tử vẫn còn đang đứng trước cửa phòng ngài đấy..."
"Chẳng qua chỉ ôm vài cái, cớ gì lại ngây ngẩn như kẻ khờ vậy." Ôn Ấu Lê khẽ cười.
"Ký chủ, mắt của A Húc công tử đã khỏi hẳn rồi, ngài không định tìm lang trung xem lại cho hắn sao? Cứ mặc kệ hắn tiếp tục giả bệnh ư?"
"Cứ để hắn giả vờ đi!" Đôi mắt trong veo của Ôn Ấu Lê ánh lên ý cười ranh mãnh, tựa một con tiểu hồ ly tinh nghịch, "Nếu hắn không tiếp tục giả bệnh, vậy thì ta đây... cũng khó mà diễn tiếp được nữa."
4399 vốn chưa từng trải sự đời, nào có hiểu được...
Khoan đã!
4399 kinh hô một tiếng: "Thiện cảm của A Húc công tử lại tăng thêm năm điểm!"
Ôn Ấu Lê chỉ nhàn nhạt "Ồ" một tiếng.
"Hẳn là vì dải lụa ấy rồi."
“Quả không hổ danh là trà xanh lão tổ, đến cả nữ công thêu thùa ngài cũng tinh thông ư?"
"Ta nào có biết."
"?"
"Kia kìa." Ôn Ấu Lê khẽ hất hàm về phía tủ y phục cách đó không xa, "Buổi chiều ta tiện tay lấy trong đó một dải lụa thắt lưng của bộ y phục trắng chưa từng mặc qua thôi."
Nàng việc gì phải lãng phí thời gian cho nam nhân.
Có thời gian rảnh rỗi đó, chi bằng dùng để dưỡng nhan còn hơn...
...
Đêm đã về khuya, nến hồng đã lụi.
Thiếu niên vẫn mặc nguyên y phục mà nằm xuống, nhưng trằn trọc mãi chẳng thể chợp mắt.
Bất kể là nhắm mắt hay mở ra, hình bóng thiếu nữ áo trắng da ngần, cùng dáng vẻ yêu kiều nhu mì ấy dường như vẫn hiện hữu ngay trước mắt.
A Húc trở mình, ôm một cuộn chăn bông vào lòng.
Chăn bông vừa ấm áp vừa mềm mại, chỉ là sao sánh bằng được với nàng.
Hắn vốn định đêm nay rời đi, quay về chốn giang hồ tiếp tục những tháng ngày đao kiếm vô tình, màn trời chiếu đất.
Một chân đã bước ra khỏi cửa phòng, chân kia lại chần chừ mãi không sao nhấc lên nổi, nặng tựa ngàn cân.
Nếu hắn đi rồi, lỡ như bên cạnh nàng lại xuất hiện hạng nữ nhân như "Ngụy Tử Huyên" thì phải làm sao đây?
Ôn Ấu Lê say giấc nồng, nào hay thiếu niên ở nhĩ thất sát vách vì nàng mà thao thức cả đêm dài.
...
Ngày hôm sau, thư viện được nghỉ hưu mộc, Ôn Ấu Lê ham ngủ nướng thêm một lát, một giấc ngủ thẳng đến khi mặt trời đã đứng bóng.
Lúc Tiểu Đường bước vào, nàng chỉ mặc chiếc yếm mỏng manh, nửa ngồi trên giường lười biếng vươn vai, dáng vẻ yêu kiều quyến rũ.
"Ối tiểu thư của ta!" Tiểu Đường vội đặt thau nước rửa mặt xuống, chạy tới mép giường ấn Ôn Ấu Lê dúi vào trong chăn.
"Sao vậy?"
Tiểu Đường đáp: "Trong viện chúng ta bây giờ có nam nhân đó tiểu thư, người cũng phải giữ ý một chút chứ."
"Ồ..." Ôn Ấu Lê gật gù tỏ vẻ đã hiểu, "Ngươi đang nói A Húc hả?"
"Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa? Tiểu tư trong phủ chúng ta cũng đâu có ít, kẻ nào được diễm phúc vào ở trong sân của người chứ? Lỡ một ngày hắn không biết quy củ, xông vào khuê phòng của người thì sao..."
Ôn Ấu Lê mặc cho Tiểu Đường hầu hạ mình thay y phục, rửa mặt. Nàng vừa tỉnh ngủ, giọng nói vẫn còn lười biếng pha lẫn chút nũng nịu, "A Húc mắt có nhìn thấy gì đâu."
"Không nhìn thấy cũng không được!" Tiểu Đường liếc mắt đầy ngưỡng mộ nhìn vào ngực Ôn Ấu Lê, "Mà nói đi cũng phải nói lại, hình như từ lúc chúng ta dọn về kinh thành, vóc người tiểu thư đúng là nảy nở hơn hẳn."
8
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
