TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 7.2: Thiên kim nghèo túng là thế thân

Ôn Ấu Lê gõ cửa hai cái, thấy không ai mở, đang định dùng thêm chút sức gõ tiếp thì đột nhiên cánh cửa chạm hoa được kéo mở từ bên trong. Nàng lao vào khoảng không, thân hình theo đà chúi về phía trước, như một cánh bướm mỏng manh lao vào lòng thiếu niên.

4399 thấy vậy, không phúc hậu cười phá lên trong tâm trí Ôn Ấu Lê: "Ha ha ha ha, thế này mà cũng suýt ngã được à?"

Ôn Ấu Lê cười cười đáp lại: "Bé ngốc, người ta là đang cố ý lao vào lòng đó."

"?"

Ôn Ấu Lê không thèm để ý đến nó nữa, bắt đầu nghiêm túc làm nhiệm vụ.

Nếu nàng đoán không lầm, A Húc vốn định tối nay sẽ rời đi không từ biệt.

Hắn là sát thủ, đâu phải nhà từ thiện.

Người trong giang hồ coi trọng nhất là có ân báo ân, có oán báo oán. Nàng cứu A Húc một mạng, A Húc giúp nàng xử lý Ngụy Tử Huyên. Trong mắt A Húc, hắn đã báo đáp ân tình của nàng, hai người xem như không còn nợ nần gì nhau.

Nhưng sao nàng có thể để hắn rời đi? Hắn mà đi rồi, nhiệm vụ của nàng biết làm sao hoàn thành!

"A Húc..." Giọng nói e lệ của thiếu nữ vang lên trong lòng A Húc, "Ngươi... ngươi mau buông ta ra."

Nghe thấy giọng nói vừa thẹn thùng vừa gấp gáp ấy, A Húc mới chợt nhận ra ban nãy mình đã vô thức đỡ lấy vòng eo mềm mại sắp ngã kia.

Hắn dứt khoát thu tay về.

Ôn Ấu Lê lại kêu lên một tiếng: "A—"

Nàng còn chưa đứng vững mà!

Hắn vội vàng thu tay về làm gì?!

May mà hắn lại đỡ lấy nàng lần nữa.

Không thể cho "dã thú" ăn quá nhiều quả ngọt một lúc được. Ôn Ấu Lê hoảng hốt đẩy A Húc ra, mặt đỏ bừng lí nhí nói: "May mà có ngươi, nếu không ban nãy chắc chắn đã ngã một cú đau rồi..."

A Húc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì e lệ của thiếu nữ.

Bộ sa y bằng đoạn trắng như tuyết càng tôn lên vẻ yếu đuối dễ bắt nạt của nàng, chiếc cổ thon thả kia, hắn chỉ cần khẽ siết là có thể bẻ gãy.

Rõ ràng là một thiếu nữ vô hại, vậy mà khi nhìn thấy nàng, tim hắn lại đập loạn nhịp một cách khó hiểu...

"A Húc ở Ôn phủ có quen không?" Ôn Ấu Lê lo lắng nhìn vào mắt hắn, "Ngươi không nhìn thấy, ban ngày làm việc trong viện có bị ai bắt nạt không?"

"Nếu bị bắt nạt, ngươi nhất định phải nói cho ta biết! Mọi việc đã có bản tiểu thư làm chủ cho ngươi, không cần sợ hãi mà không dám nói."

"Ái chà!" Ôn Ấu Lê nhíu mày, giơ tay vỗ nhẹ vào đầu mình, "Xem trí nhớ của ta này, ta quên mất ngươi cũng không nói được... Vậy thế này đi, sau này nếu ngươi bị bắt nạt, ngươi cứ gật đầu cho ta biết."

"Đây là ta vừa tự tay làm cho ngươi."

A Húc bất động thanh sắc, rủ xuống đôi mắt lạnh băng.

Hắn trông thấy thiếu nữ từ trong tay áo rút ra một dải lụa tố sắc rộng chừng hai ngón tay.

"Sắp lập hạ rồi, ánh sáng ban ngày càng thêm chói mắt." Ôn Ấu Lê vừa nói vừa vuốt phẳng dải lụa, trên mặt nàng nở nụ cười dịu dàng, giọng điệu có chút đắc ý nho nhỏ, "Đây là loại tuyết tằm ti tốt nhất trong các loại vải ở Dương Châu, mỏng như cánh ve, che sáng mà lại mềm mại."

"Ngươi dùng cái này che mắt lại, ban ngày ánh sáng dù chói thế nào, có tuyết tằm ti này che chắn cũng sẽ dịu đi rất nhiều. Với lại, người trong phủ chúng ta thấy mắt ngươi che miếng vải này, tự nhiên sẽ biết mắt ngươi có tật, sẽ không bắt ngươi làm việc nặng nhọc đâu."

A Húc thu hết vẻ vui mừng tràn đầy trên mặt thiếu nữ vào đáy mắt.

Ban nãy hắn còn tưởng miếng vải kia dùng để làm gì... Hóa ra là dùng để che ánh sáng cho mắt hắn.

"Mau lên A Húc." Nàng khẽ kéo vạt áo hắn, thúc giục, "Cúi đầu xuống nào, ta giúp ngươi buộc tuyết tằm ti này lên."

Thiếu niên bất giác cúi người sát lại gần nàng.

Từ khi tập võ, hắn chỉ quen gϊếŧ người không gớm tay, nào đâu biết cúi mình trước người khác.

Vậy mà giờ đây, hắn chỉ vì nàng mà khom lưng.

Ôn Ấu Lê đưa tay ra, hai tay vòng qua cổ hắn, mũi chân khẽ nhón lên để sát lại gần hắn hơn.

Hương thơm dịu dàng trên người thiếu nữ còn thơm ngát ngọt ngào hơn trăm hoa mùa xuân.

Tuyết tằm ti che mắt, nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng đôi môi kề trong gang tấc kia.

"Xong rồi."

Cảm nhận được thân thể thiếu niên căng cứng, Ôn Ấu Lê sau khi buộc xong nút thắt liền cố ý giẫm phải vạt váy mình, lúc đứng dậy loạng choạng một cái, "A——"

Nàng lại ngã vào lòng A Húc, hai tay cũng thuận thế ôm chặt lấy cổ hắn...

8

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.