0 chữ
Chương 4
Chương 4
Chỉ thấy một luồng ánh sáng rực rỡ lướt ngang chân trời, trong chớp mắt, một chiếc thuyền nhỏ hạ xuống. Từ trong thuyền, năm tu sĩ khoác áo bào phiêu dật lần lượt bước ra.
Thạch Định Trung nhìn kỹ, nhận ra người đi đầu là người quen, liền vội bước tới nghênh đón.
“Lạc sư huynh, huynh từ xa tới, Định Trung thất lễ, không kịp ra đón từ trước. Không ngờ lần này sư môn lại cử huynh làm tiên sứ.”
Vị tu sĩ dẫn đầu khẽ phất tay thu lại chiếc thuyền, thần sắc tự tin, mang theo vài phần kiêu ngạo: “Thạch sư đệ khách khí rồi. Ta vừa trở về từ chuyến rèn luyện ở Ác Linh Sơn, đang định nhận một nhiệm vụ nhẹ để nghỉ ngơi, nên mới nhận việc làm tiên sứ lần này.”
“Thì ra là vậy.” Thạch Định Trung liền làm động tác mời: “Lạc sư huynh, mời huynh cùng chư vị sư điệt vào trong nghỉ chân.”
Vừa nói, ông vừa dẫn cả nhóm vào viện.
Lạc sư huynh ngồi xuống, chỉ nhấp một ngụm linh trà rồi vào thẳng vấn đề: “Thạch sư đệ, nhiệm vụ lần này tuy không cấp bách, nhưng làm sớm để đưa đệ tử về tông môn thì chúng ta cũng yên tâm.”
Thạch Định Trung vốn cũng có ý như vậy, con trai ông, Thạch Phong Húc, cũng nằm trong danh sách này, liền gật đầu: “Lạc sư huynh, lần này nhà họ Thạch có tổng cộng ba mươi hai đứa trẻ. Các thành trấn liên quan đã được thông báo từ tháng trước, những đứa trẻ đủ tuổi đều đã tập trung tại Trắc Linh Đường và được ghi danh đầy đủ.”
“Thạch sư đệ làm việc luôn chắc chắn đáng tin.” Lạc sư huynh gật đầu nhẹ: “Vậy bắt đầu thôi.”
Bắt đầu gì? Tất nhiên là trắc nghiệm linh căn. Không phải ai cũng có thể vào được Hạo Nguyệt Môn.
Sau khi kiểm tra linh căn, những ai không có linh căn hoặc có ngũ linh căn sẽ bị loại. Người có tam hoặc tứ linh căn sẽ vào ngoại môn, song linh căn sẽ được nhận vào nội môn, ai xuất sắc hơn thì vào Tinh Anh Đường. Còn đơn linh căn, thiên tư hiếm có, sẽ được đưa thẳng vào Tinh Anh Đường.
Bốn đệ tử luyện khí còn lại hành lễ xong thì đi đến Trắc Linh Đường. Lạc sư huynh ở lại, đích thân kiểm tra linh căn cho con cháu nhà họ Thạch, đây là truyền thống thể hiện sự coi trọng các gia tộc phụ thuộc của Hạo Nguyệt Môn.
Ba người đầu tiên là Thạch Phong Húc, Phùng Lệ Thải và Lang Nguyệt Ngưng. Không ngoài dự đoán: Thạch Phong Húc có hỏa thổ song linh căn; Phùng Lệ Thải là thủy mộc; còn Lang Nguyệt Ngưng là kim thủy.
Thực ra cả ba đã được trắc nghiệm linh căn từ nửa năm trước, lần này chỉ là thủ tục.
Nhà họ Thạch có đá nghiệm linh, chỉ có thể xác định đứa trẻ có linh căn hay không, nhỏ máu ở ngón giữa nhỏ lên đá, nếu đổi màu là có linh căn. Nhưng muốn biết rõ thuộc tính và độ mạnh yếu thì phải dùng đá trắc linh hoặc bàn trắc linh, vật mà nhà họ Thạch không dễ gì có.
May mắn là nửa năm trước, một chân nhân Kim Đan trong tông môn trở về thăm nhà, mang theo đá trắc linh. Nhìn thấy Thạch Phong Húc cốt cách bất phàm, ông đề nghị thử nghiệm, lúc đó Phùng Lệ Thải và Lang Nguyệt Ngưng cũng có mặt nên được thử luôn, ai ngờ cả ba đều là song linh căn.
Thạch Định Trung khi đó suốt mấy ngày không thể chuyên tâm tu luyện, đã mấy trăm năm rồi, nhà họ Thạch không nói đến đơn linh căn, đến cả song linh căn cũng mấy chục năm mới có một người, đây chẳng phải là điềm lành báo hiệu gia tộc sắp hưng thịnh sao?
Sau khi các đứa trẻ khác trắc nghiệm xong, lần này nhà họ Thạch có ba người song linh căn, hai người tam linh căn, ba người tứ linh căn, còn lại đều là ngũ linh căn hoặc không có linh căn. Dù ngoài mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng Thạch Định Trung vui như mở cờ: “Lạc sư huynh, sau này bọn trẻ đến tông môn, mong huynh quan tâm giúp đỡ.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Cùng là đồng môn, chăm sóc nhau là lẽ đương nhiên.” Thái độ của Lạc sư huynh trở nên hòa nhã, song linh căn cũng có cao có thấp, linh căn của Thạch Phong Húc lại rất thuần, khả năng được vào Tinh Anh Đường rất cao, tiền đồ vô lượng.
Thạch Định Trung lòng nóng như lửa, sau khi tiễn Lạc sư huynh và nhóm đệ tử xong, liền vui vẻ quay về nội đường, gọi quản gia Thạch Lỗ: “Đi, đến nhà Thạch Miễn và Trương Khải Thắng, đưa người về.”
“Còn phu nhân thì sao ạ?” Thạch Lỗ cúi đầu hỏi.
Thạch Định Trung phất tay, lớn tiếng: “Chuyện này ta đã nói với phu nhân rồi, dưới gối ta chỉ có một mình Húc nhi thì quá ít, phải nạp thêm thϊếp để nối dõi tông đường. Lão Lỗ, biết đâu ta còn sinh thêm được đứa con có song linh căn nữa.”
Ba chữ "đơn linh căn" cứ quanh quẩn trong miệng, nhưng cuối cùng ông không dám nói ra, sợ nói lớn lại tổn phúc phần vừa tích được.
---
Ngồi đối diện nhau là hai “người” giống hệt nhau, cùng gương mặt, cùng cử chỉ, động tác đồng bộ hoàn toàn, tình cảnh này còn kỳ diệu hơn cả soi gương.
Thạch Cửu thứ nhất nghiêng đầu, Thạch Cửu thứ hai cũng nghiêng đầu. Nàng đang đau đầu suy nghĩ, bởi chỉ cần có một ý nghĩ nào đó, cả hai “bản thân” đều hành động như nhau, tu luyện thì cùng tu luyện, muốn đâm đầu vào tường thì cả hai cũng đâm vào tường, hoàn toàn không thoát khỏi nhau.
Chẳng lẽ lại thất bại, phải hợp thể lại sao?
Không được! Tuyệt đối không thể hợp thể khi chưa chắc chắn. Nếu lại phải chia tách một lần nữa, nàng không dám tưởng tượng bản thân có chịu nổi hay không, nỗi đau đó, cảm giác yếu ớt như muốn chết đi, đến giờ nghĩ lại vẫn còn rùng mình. Khi ấy nàng phải nhờ Kỳ Lân Thiên Tương dưỡng thương suốt hai năm mới hồi phục được.
Thạch Cửu lẩm bẩm như đang bàn bạc với cây thạch lựu: vẫn giữ ý cũ, một người ra ngoài tìm cơ duyên, một người ở lại. Nàng cam đoan.
Cam đoan không được thì thề cũng được chứ sao: “Ta, Thạch Cửu, thề, để lại nửa linh hồn làm linh của cây, nếu thất hứa thì... thì hồn phi phách tán.”
Không được! Nếu hồn phi phách tán thì cây thạch lựu cũng chẳng được gì, chắc chắn nó sẽ không vui.
Bỗng nàng cảm giác như được thần minh soi sáng, lập lời thề trang trọng: “Ta, Thạch Cửu, nguyện phân tách nửa linh hồn làm linh thụ, đặt tên là Thập Lục.” Không thể xếp trước số Chín được.
“Từ nay Thạch Cửu và Thập Lục là hai cá thể độc lập.” Ta không còn là ta, mà vẫn là ta.
“Trên con đường tu tiên, cùng sống chết, cùng tương trợ.” Dẫu sao thì cũng không tách rời nhau được.
Khoảnh khắc ấy, nàng như được thần linh dẫn lối, hai linh hồn đối mặt xoay tròn, dần dần phân tách, một hóa thành hình cây chìm vào Kỳ Lân Thiên Tương, một giữ nguyên dáng người, bị hất văng ra ngoài.
Thạch Cửu vừa giận vừa sốt ruột, đã thề xong mà lại phản bội nhanh vậy, chẳng phải bị lừa rồi sao? Vừa định quay lại, nhưng lại lo bị giữ chân, đành đứng ngoài dậm chân.
Chỉ mười phút, nhưng với Thạch Cửu như dài cả năm. Rồi một luồng hấp lực truyền đến, nàng phát hiện mình đã quay lại vị trí ban đầu. Thập Lục từ Kỳ Lân Thiên Tương từ từ nổi lên, quay trái quay phải, vẻ mặt ngượng ngùng, liên tục xin lỗi.
Thạch Định Trung nhìn kỹ, nhận ra người đi đầu là người quen, liền vội bước tới nghênh đón.
“Lạc sư huynh, huynh từ xa tới, Định Trung thất lễ, không kịp ra đón từ trước. Không ngờ lần này sư môn lại cử huynh làm tiên sứ.”
Vị tu sĩ dẫn đầu khẽ phất tay thu lại chiếc thuyền, thần sắc tự tin, mang theo vài phần kiêu ngạo: “Thạch sư đệ khách khí rồi. Ta vừa trở về từ chuyến rèn luyện ở Ác Linh Sơn, đang định nhận một nhiệm vụ nhẹ để nghỉ ngơi, nên mới nhận việc làm tiên sứ lần này.”
“Thì ra là vậy.” Thạch Định Trung liền làm động tác mời: “Lạc sư huynh, mời huynh cùng chư vị sư điệt vào trong nghỉ chân.”
Lạc sư huynh ngồi xuống, chỉ nhấp một ngụm linh trà rồi vào thẳng vấn đề: “Thạch sư đệ, nhiệm vụ lần này tuy không cấp bách, nhưng làm sớm để đưa đệ tử về tông môn thì chúng ta cũng yên tâm.”
Thạch Định Trung vốn cũng có ý như vậy, con trai ông, Thạch Phong Húc, cũng nằm trong danh sách này, liền gật đầu: “Lạc sư huynh, lần này nhà họ Thạch có tổng cộng ba mươi hai đứa trẻ. Các thành trấn liên quan đã được thông báo từ tháng trước, những đứa trẻ đủ tuổi đều đã tập trung tại Trắc Linh Đường và được ghi danh đầy đủ.”
“Thạch sư đệ làm việc luôn chắc chắn đáng tin.” Lạc sư huynh gật đầu nhẹ: “Vậy bắt đầu thôi.”
Bắt đầu gì? Tất nhiên là trắc nghiệm linh căn. Không phải ai cũng có thể vào được Hạo Nguyệt Môn.
Bốn đệ tử luyện khí còn lại hành lễ xong thì đi đến Trắc Linh Đường. Lạc sư huynh ở lại, đích thân kiểm tra linh căn cho con cháu nhà họ Thạch, đây là truyền thống thể hiện sự coi trọng các gia tộc phụ thuộc của Hạo Nguyệt Môn.
Ba người đầu tiên là Thạch Phong Húc, Phùng Lệ Thải và Lang Nguyệt Ngưng. Không ngoài dự đoán: Thạch Phong Húc có hỏa thổ song linh căn; Phùng Lệ Thải là thủy mộc; còn Lang Nguyệt Ngưng là kim thủy.
Thực ra cả ba đã được trắc nghiệm linh căn từ nửa năm trước, lần này chỉ là thủ tục.
May mắn là nửa năm trước, một chân nhân Kim Đan trong tông môn trở về thăm nhà, mang theo đá trắc linh. Nhìn thấy Thạch Phong Húc cốt cách bất phàm, ông đề nghị thử nghiệm, lúc đó Phùng Lệ Thải và Lang Nguyệt Ngưng cũng có mặt nên được thử luôn, ai ngờ cả ba đều là song linh căn.
Thạch Định Trung khi đó suốt mấy ngày không thể chuyên tâm tu luyện, đã mấy trăm năm rồi, nhà họ Thạch không nói đến đơn linh căn, đến cả song linh căn cũng mấy chục năm mới có một người, đây chẳng phải là điềm lành báo hiệu gia tộc sắp hưng thịnh sao?
Sau khi các đứa trẻ khác trắc nghiệm xong, lần này nhà họ Thạch có ba người song linh căn, hai người tam linh căn, ba người tứ linh căn, còn lại đều là ngũ linh căn hoặc không có linh căn. Dù ngoài mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng Thạch Định Trung vui như mở cờ: “Lạc sư huynh, sau này bọn trẻ đến tông môn, mong huynh quan tâm giúp đỡ.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Cùng là đồng môn, chăm sóc nhau là lẽ đương nhiên.” Thái độ của Lạc sư huynh trở nên hòa nhã, song linh căn cũng có cao có thấp, linh căn của Thạch Phong Húc lại rất thuần, khả năng được vào Tinh Anh Đường rất cao, tiền đồ vô lượng.
Thạch Định Trung lòng nóng như lửa, sau khi tiễn Lạc sư huynh và nhóm đệ tử xong, liền vui vẻ quay về nội đường, gọi quản gia Thạch Lỗ: “Đi, đến nhà Thạch Miễn và Trương Khải Thắng, đưa người về.”
“Còn phu nhân thì sao ạ?” Thạch Lỗ cúi đầu hỏi.
Thạch Định Trung phất tay, lớn tiếng: “Chuyện này ta đã nói với phu nhân rồi, dưới gối ta chỉ có một mình Húc nhi thì quá ít, phải nạp thêm thϊếp để nối dõi tông đường. Lão Lỗ, biết đâu ta còn sinh thêm được đứa con có song linh căn nữa.”
Ba chữ "đơn linh căn" cứ quanh quẩn trong miệng, nhưng cuối cùng ông không dám nói ra, sợ nói lớn lại tổn phúc phần vừa tích được.
---
Ngồi đối diện nhau là hai “người” giống hệt nhau, cùng gương mặt, cùng cử chỉ, động tác đồng bộ hoàn toàn, tình cảnh này còn kỳ diệu hơn cả soi gương.
Thạch Cửu thứ nhất nghiêng đầu, Thạch Cửu thứ hai cũng nghiêng đầu. Nàng đang đau đầu suy nghĩ, bởi chỉ cần có một ý nghĩ nào đó, cả hai “bản thân” đều hành động như nhau, tu luyện thì cùng tu luyện, muốn đâm đầu vào tường thì cả hai cũng đâm vào tường, hoàn toàn không thoát khỏi nhau.
Chẳng lẽ lại thất bại, phải hợp thể lại sao?
Không được! Tuyệt đối không thể hợp thể khi chưa chắc chắn. Nếu lại phải chia tách một lần nữa, nàng không dám tưởng tượng bản thân có chịu nổi hay không, nỗi đau đó, cảm giác yếu ớt như muốn chết đi, đến giờ nghĩ lại vẫn còn rùng mình. Khi ấy nàng phải nhờ Kỳ Lân Thiên Tương dưỡng thương suốt hai năm mới hồi phục được.
Thạch Cửu lẩm bẩm như đang bàn bạc với cây thạch lựu: vẫn giữ ý cũ, một người ra ngoài tìm cơ duyên, một người ở lại. Nàng cam đoan.
Cam đoan không được thì thề cũng được chứ sao: “Ta, Thạch Cửu, thề, để lại nửa linh hồn làm linh của cây, nếu thất hứa thì... thì hồn phi phách tán.”
Không được! Nếu hồn phi phách tán thì cây thạch lựu cũng chẳng được gì, chắc chắn nó sẽ không vui.
Bỗng nàng cảm giác như được thần minh soi sáng, lập lời thề trang trọng: “Ta, Thạch Cửu, nguyện phân tách nửa linh hồn làm linh thụ, đặt tên là Thập Lục.” Không thể xếp trước số Chín được.
“Từ nay Thạch Cửu và Thập Lục là hai cá thể độc lập.” Ta không còn là ta, mà vẫn là ta.
“Trên con đường tu tiên, cùng sống chết, cùng tương trợ.” Dẫu sao thì cũng không tách rời nhau được.
Khoảnh khắc ấy, nàng như được thần linh dẫn lối, hai linh hồn đối mặt xoay tròn, dần dần phân tách, một hóa thành hình cây chìm vào Kỳ Lân Thiên Tương, một giữ nguyên dáng người, bị hất văng ra ngoài.
Thạch Cửu vừa giận vừa sốt ruột, đã thề xong mà lại phản bội nhanh vậy, chẳng phải bị lừa rồi sao? Vừa định quay lại, nhưng lại lo bị giữ chân, đành đứng ngoài dậm chân.
Chỉ mười phút, nhưng với Thạch Cửu như dài cả năm. Rồi một luồng hấp lực truyền đến, nàng phát hiện mình đã quay lại vị trí ban đầu. Thập Lục từ Kỳ Lân Thiên Tương từ từ nổi lên, quay trái quay phải, vẻ mặt ngượng ngùng, liên tục xin lỗi.
8
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
