TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Thế Giới 1 - Chương 2: Bá Đạo Tổng Tài x Thư Ký 1

Cảm giác hồn lìa khỏi xác không kéo dài bao lâu, Thẩm Nghiên liền cảm thấy trước mắt sáng lên. Chỉ là cơ thể dường như có vấn đề, tầm nhìn hơi mờ, đầu cũng choáng váng, dạ dày thì co thắt từng cơn, hơi rượu cay nồng từ đường tiêu hóa trào ngược khiến cổ họng cô đau rát.

Bản năng mách bảo cô rằng, đây không phải là cơ thể của mình. Nhưng còn chưa kịp làm rõ tình hình, một cốc nước đá bất ngờ đổ ập từ đỉnh đầu xuống, mấy viên đá lăn theo tóc chui vào cổ áo, lạnh đến mức khiến Thẩm Nghiên toàn thân run rẩy, suýt chút nữa thốt ra một câu chửi bằng ngôn ngữ lập trình C.

Cùng lúc đó, cô nghe thấy một giọng nam lạnh lùng: “Thư ký Hạ, cô nên tự biết thân biết phận, đừng giở mấy trò hạ lưu không ra gì.”

Giọng nói tuy xa lạ, nhưng cái ngữ khí cao cao tại thượng như đang xét xử một con kiến, lại y hệt như lúc Thẩm Mạch áp giải cô đến trại tâm thần. Thẩm Nghiên lập tức nổi giận, adrenaline bùng phát. Ngay lập tức mắt cô hết mờ, đầu không còn choáng, đến cả cơn đau dạ dày cũng giảm đi không ít.

Cô lau nước trên mặt, nhìn về phía tên đàn ông khốn nạn vừa mở miệng. Vừa ngẩng đầu đã đυ.ng ngay khuôn mặt cực kỳ tuấn tú. Chỉ là đôi mắt sáng như sao kia, khi nhìn cô lại đầy khinh miệt.

Thẩm Nghiên nhíu mày khó chịu, rồi lại nghe thấy một giọng nữ dịu dàng yếu ớt: “Anh Tri Hành, chắc chị Hạ Yên không cố ý đâu.” Lúc này cô mới để ý bên cạnh người đàn ông còn có một cô gái trẻ, trông như một đóa bạch liên thanh thuần, đang kéo tay áo anh ta, lo lắng.

Người đàn ông nghe vậy cũng quay sang nhìn cô gái, sắc mặt dịu đi đôi chút, xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng đẩy về phía ghế sofa phía sau: “Ừ, không sao, em đi nghỉ đi.” Rõ ràng là muốn cô gái tránh khỏi cuộc đối đầu.

Cô gái liếc nhìn Thẩm Nghiên rồi lại liếc người đàn ông, chần chừ vài bước mới về phía khu vực ghế sofa. Gì đây? Tam giác tình ái? Thẩm Nghiên đưa mắt nhìn theo cô ta, tiện thể quan sát luôn hoàn cảnh xung quanh.

Khung cảnh này giống như nơi các thiếu gia tiểu thư giàu có tụ họp, hẳn là phòng bao của một tụ điểm giải trí nào đó. Trong phòng ngoài ba người bọn họ, phía sau dãy ghế sofa còn có không ít thanh niên ăn mặc sang trọng. Lúc này, ánh mắt đa phần đều đổ dồn lên cô, trên mặt là vẻ háo hức chờ xem trò hay.

Dù không quen những người này, nhưng Thẩm Nghiên quá hiểu giới nhà giàu. Đám người này để mặc tên khốn kia tạt nước cô, lại còn xem như trò hề, đủ thấy thân phận cô trong mắt họ chẳng là gì, thậm chí còn thấp hơn cả một món đồ chơi.

Lúc này, hệ thống chậm chạp cuối cùng cũng lên tiếng, một tiếng [Đinh!] vang lên trong đầu, ngay sau đó là một đoạn ký ức không thuộc về cô tràn vào, xác nhận suy đoán lúc nãy.

Cơ thể này tên là Hạ Yên, là thư ký riêng của thiếu gia nhà họ Cố là Cố Tri Hành. Nghe thì oai, nhưng thực chất chỉ là một tên nô ɭệ cao cấp. Ban ngày làm trâu ngựa ở tập đoàn Cố thị, ban đêm làʍ t̠ìиɦ nhân ấm giường cho Cố Tri Hành. Ngoài ra, nửa đêm bị gọi đi đón tên khốn kia sau khi uống say, giúp anh ta xử lý mớ ong ong bướm bướm không muốn dây dưa, dàn xếp truyền thông... là chuyện thường ngày ở huyện.

Thê thảm hơn là, Hạ Yên không chỉ hầu hạ Cố Tri Hành, mà còn phải hầu hạ luôn mẹ anh ta, bà Cố, một quý bà nhà giàu với tâm lý kiểm soát cực mạnh. Bà ta không chỉ đòi giám sát hành tung con trai từng giờ từng phút, còn yêu cầu Hạ Yên điều tra ngọn ngành từng cô bạn gái của anh ta để bà thẩm tra.

Với cường độ làm việc 24/7 như vậy, thêm sự dày vò cả thân lẫn tâm của mẹ con nhà họ Cố, Thẩm Nghiên thấy nguyên chủ không chết vì lao lực đã là kỳ tích.

Càng khiến Thẩm Nghiên choáng váng là, Hạ Yên nhẫn nhục đến mức ấy... Lại không phải để trèo cao, mà là vì báo ân!

Khi còn nhỏ, cha mẹ Hạ Yên mất sớm, tài sản bị người thân chiếm đoạt. Nếu không có sự tài trợ của Cố phu nhân, cô ấy có lẽ còn không thể học hết cấp hai. Để báo ân, Hạ Yên sau khi tốt nghiệp liền "bán thân" vào Cố thị, làm một con trâu kéo cày chính hiệu.

Ví dụ như hiện tại, cô ấy đang sốt mà vẫn phải vì một cuộc điện thoại của bà Cố mà đến đây cầu xin Cố Tri Hành về nhà.

Hạ Yên vừa vào phòng, Cố Tri Hành cái tên cặn bã đó, lấy lý do cô quấy rầy buổi tụ tập, bắt cô uống cạn một ly bom sâu (loại cocktail cực mạnh). Không uống không được đi. Hạ Yên đành liều mình uống, nhưng vì sốt và cả ngày chưa ăn gì, tay chân run rẩy, uống được nửa ly thì tràn ra, còn trùng hợp làm đổ lên váy của Dung Khanh Khanh.

À đúng rồi, Dung Khanh Khanh chính là cô gái vừa nãy được Cố Tri Hành dịu dàng quan tâm, cũng là tình nhân mới của anh ta.

Cố Tri Hành vừa nãy tạt nước đá lên đầu cô, chính là để trả thù cho tình mới.

Tiếp nhận xong ký ức, Thẩm Nghiên chỉ thấy... Không hiểu nổi, mà cũng hết sức phẫn nộ.

Chẳng qua là tài trợ học phí thôi mà, trên đời này người tốt giúp học sinh nghèo có vô số, đâu ai xem đối tượng được giúp như nô ɭệ? Huống hồ Hạ Yên xinh đẹp, tốt nghiệp trường danh tiếng, thời còn đi học đã không ít lần đại diện Cố thị tham gia hoạt động từ thiện, đem lại không ít thiện cảm cho doanh nghiệp này. Trong mắt Thẩm Nghiên, ơn nghĩa sớm đã trả hết, Hạ Yên chẳng cần phải thấp hèn thế này.

“Còn chưa đi? Tôi đã cho cô cơ hội rồi là cô không biết nắm lấy. Rượu chưa uống hết thì ở đây làm gì?” Cố Tri Hành vẫn chưa thấy hả giận, còn dùng ly thủy tinh gõ vào mặt cô, như đang vỗ chó. Không đau, nhưng cực kỳ sỉ nhục.

Thẩm Nghiên khẽ run mi, chỉ nghe tên cặn bã cười khẩy: “Đừng tưởng mẹ tôi cử cô đến là có thể ra lệnh cho tôi. Ở thời cổ đại, cô cũng chỉ là một tiểu nha đầu phòng trong mà thôi.”

Hắn vừa dứt lời, Thẩm Nghiên mơ hồ nghe thấy có người nhỏ giọng cảm thán: “Trời ơi, liếʍ nhiều năm thế mà đến tiểu thϊếp cũng không làm được.” Lời vừa ra đã khiến cả phòng bật cười.

Cố Tri Hành trong tiếng cười đó ngồi xuống bên cạnh Dung Khanh Khanh, liếc nhìn Thẩm Nghiên rồi kéo tay cô gái kia, thấy tay cô lạnh liền cởϊ áσ khoác choàng lên người cô. Động tác cố tình lộ liễu.

Cảnh hắn ta dịu dàng chăm sóc tình mới khiến đám bạn ngồi gần không ngừng châm chọc:

“Anh Hành, anh lạnh nhạt với thư ký Hạ thế, cô ấy chắc sắp khóc rồi kìa.”

Một kẻ khác cười cợt: “Khóc thì sao, chẳng lẽ anh Hành dỗ không nổi trên giường chắc?” Vừa nói vừa ra vẻ nhây bẩn, cả phòng lại cười rộ lên.

“Anh Tri Hành...” Dung Khanh Khanh kéo tay áo Cố Tri Hành, nhìn về phía Thẩm Nghiên, vẻ mặt thương xót.

Tiểu bạch hoa vừa mở lời, Cố Tri Hành mới chịu ngắt mạch cười thô tục của đám bạn: “Khụ, Khanh Khanh còn nhỏ, mấy người chú ý chút.” Rồi lại cúi đầu dịu dàng: “Bị dọa rồi à? Đừng nghe bọn họ nói linh tinh.”

Tiểu bạch hoa lắc đầu: “Không phải, em thấy chị Hạ Yên hình như không khỏe.” Vừa nói vừa nhìn về phía Thẩm Nghiên.

“Hừ, diễn sâu lắm, đừng để ý.” Cố Tri Hành hừ lạnh: “Loại tiện nhân này muốn đứng cũng kệ cô ta thôi.”

Giọng hắn ta chẳng hề hạ thấp, khiến mắt Thẩm Nghiên giật liên hồi. Khi phát hiện trong ký ức Hạ Yên chưa từng phản kháng, cô không biết nên kinh ngạc hay phẫn nộ nhiều hơn.

Tình huống hôm nay, Hạ Yên sẽ xử lý thế nào thì cô không biết, nhưng hiện tại người nắm quyền điều khiển cơ thể là cô, thì đừng hòng ai cưỡi lên đầu cô mà ỉa!

Thẩm Nghiên cười lạnh một tiếng, ánh mắt dừng lại chốc lát trên mấy ly rượu và chai rượu trên bàn trà trước ghế sofa, rồi giữa ánh nhìn chế giễu của đám người xung quanh, cô sải bước đi về phía Cố Tri Hành.

Cố Tri Hành trên mặt hiện rõ mấy chữ “Tôi biết ngay cô sẽ tiếp tục dây dưa”, cả người tựa lưng vào sofa lười nhác, vẻ cà lơ phất phơ: “Đừng uổng công nữa, bây giờ dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi cũng... A! Hạ Yên cô điên rồi à?”

Thẩm Nghiên không nói một lời vô ích, bước đến bàn trà liền đột ngột cầm lấy ly rượu gần nhất ném thẳng vào người Cố Tri Hành. Cố Tri Hành phản xạ giơ tay lên đỡ, nhưng một lần thì đỡ được, còn tấn công liên tục thì sao mà chống đỡ nổi.

Thẩm Nghiên như phát điên, vớ được cái gì là ném cái đó, toàn bộ chai rượu ly rượu vung hết lên người Cố Tri Hành.

Cô ra tay không chút nương tình, vừa ném vừa mắng to: “Đồ khốn! Cặn bã! Phế vật vô dụng! Khoác da người mà tưởng mình là người chắc? Ngoài dụ gái và bắt nạt đàn bà ra thì giỏi nhất là chọn kiếp đầu thai! Mỗi ngày chẳng làm được cái khỉ gì ngoài rước lấy một đống nợ đào hoa, đi làm đã mệt còn phải dọn đống phân chó do anh để lại! Anh có biết mỗi năm vì dọn rác cho anh mà tập đoàn tốn bao nhiêu chi phí không hả?”

Cố Tri Hành bị chôn vùi trong chiếc sofa mềm mại, nhất thời không tìm được điểm tựa, chỉ có thể ôm đầu chịu trận, hoàn toàn không có cơ hội đứng dậy. Hắn thậm chí còn không kịp nghĩ đến việc tại sao một Hạ Yên ngoan ngoãn nghe lời lại đột nhiên nổi điên như vậy.

Còn những cậu ấm cô chiêu trong phòng bao đều bị hành động điên cuồng của Thẩm Nghiên dọa cho choáng váng, đến mức cô đập tan gần hết mấy chai rượu ly rượu trên bàn trà mà không ai kịp phản ứng để ngăn cản hay ra tay cứu Cố Tri Hành. Đám công tử con nhà giàu này chỉ biết trơ mắt nhìn Thẩm Nghiên nổi điên, mặt ai cũng đầy sợ hãi ngây dại.

Mãi đến khi có người run rẩy chỉ vào Cố Tri Hành hét lên: “Máu! Máu kìa!!” thì cả phòng mới như bừng tỉnh, người thì lao đến can ngăn, kẻ thì chạy ra gọi người.

Thẩm Nghiên trút xong cơn giận, nhìn Cố Tri Hành thê thảm máu me, cuối cùng cũng hả giận sau bao nhiêu uất ức, chuẩn bị chuồn lẹ trước khi chuyện bị làm to.

Nhưng vừa bước một bước, đường lui đã bị mấy tên bạn của Cố Tri Hành chặn lại. Mấy gã đàn ông vạm vỡ đứng chắn trước cửa phòng bao như gặp kẻ địch.

Thẩm Nghiên chỉ liếc qua bọn họ, rồi giơ nửa chai rượu vỡ lên, từng chút lia mắt qua từng người, giọng trầm thấp: “Ai muốn cản tôi?”

Có lẽ hành vi vừa rồi của cô khiến đám người kia phát khϊếp, lời vừa dứt, mấy người đó nhìn cô và mảnh chai sắc nhọn trong tay cô, không hẹn mà cùng run rẩy, đồng loạt né sang hai bên nhường đường. Ngay cả mấy nhân viên bảo an vừa được gọi tới, thấy đám công tử trong phòng đều dạt ra cũng theo bản năng dẹp đường. Không chỉ vậy, lúc cô đi ngang qua, trên mặt họ thậm chí còn lộ rõ vẻ sợ hãi.

Hừ, một lũ hèn nhát!

Thẩm Nghiên khinh thường liếc bọn họ, nắm chặt mảnh chai rượu đi thẳng ra khỏi phòng bao.

Vào thang máy rồi, cô mới hiểu tại sao đám người kia lại nhìn mình như gặp ác quỷ.

Bức tường kim loại sáng bóng trong thang máy phản chiếu hình ảnh của cô: khuôn mặt trắng bệch, hai má lại đỏ bừng không tự nhiên vì sốt cao, đôi mắt đỏ au đầy sát khí, tóc ướt đẫm dính chặt vào trán, máu đỏ tươi không ngừng chảy từ trán xuống. Nhìn chẳng khác nào kẻ liều mạng ngoài vòng pháp luật.

Nhưng... cô bị thương từ khi nào? Thẩm Nghiên nhìn gương mặt xa lạ trong gương, nghi hoặc lau máu trên trán, nhìn ngón tay dính máu mà ngẩn người.

Có lẽ lúc nãy adrenaline tăng vọt khiến cô không cảm thấy đau, bây giờ hết kích động rồi, cảm giác khó chịu của cơ thể cuộn trào trở lại. Cô mới nhận ra thân thể này đang sốt cao, cả ngày chưa ăn được mấy miếng, nửa ly cocktail lúc nãy đang thiêu đốt cái dạ dày trống rỗng.

Bước ra khỏi thang máy, Thẩm Nghiên cảm thấy như đang giẫm trên bông, cơ thể yếu đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu. Cô thật sự không hiểu nổi, tại sao lại có người có thể xem rẻ thân thể mình đến thế.

Khi còn là thiên kim nhà họ Thẩm, cô được bố trí riêng bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc, đã quen với việc chú trọng sức khỏe. Dù đã xuyên vào thế giới khác, thói quen này vẫn không thay đổi. Với tình trạng cơ thể hiện tại của Hạ Yên, cô nghi ngờ không sống nổi đến khi hoàn thành nhiệm vụ. Cũng may giờ thân thể này đã thuộc quyền cô quản.

Thẩm Nghiên gắng gượng chịu đựng choáng váng, tra địa chỉ bệnh viện gần nhất rồi gọi xe.

Vừa lên xe, còn chưa kịp nghỉ ngơi yên ổn một chút, cái hệ thống vẫn im hơi lặng tiếng bỗng xuất hiện, mở miệng là oán trách: [Ký chủ, vừa rồi cô quá xốc nổi rồi, vừa đến đã đánh nam chính thành đầu heo, bây giờ độ hảo cảm của hắn với cô tụt về 0 rồi đó!]

Nghĩ đến cái bản mặt của Cố Tri Hành là Thẩm Nghiên lại thấy buồn nôn, hờ hững đáp: [Thì sao?]

Hệ thống sững người một lúc, rồi như bừng tỉnh: [Suýt quên, tôi còn chưa nói cho cô nhiệm vụ của thế giới này. Cuốn tiểu thuyết này vì nữ chính đầu truyện bị ngược thê thảm, cuối truyện lại bị ép thành kết HE nên gây bất mãn với độc giả. Nhiệm vụ của cô là: giảm bớt số lần nữ chính bị ngược thân ngược tâm, đồng thời công lược nam chính.]

Thẩm Nghiên chẳng để tâm: [Ừ.] Có cô ở đây, ai dám ngược cô?

Thấy cô chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng, hệ thống đành tiếp tục giải thích: [Lưu ý thân mật: độ hảo cảm của nam chính ảnh hưởng trực tiếp đến độ khó của nhiệm vụ công lược. Ở thế giới hòa bình, người bình thường với người xa lạ cũng có độ hảo cảm khoảng 10, mà nam chính với cô hiện tại là 0, nghĩa là: hắn cực kỳ ghét cô.]

Gương mặt bình tĩnh của Thẩm Nghiên cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, cô cau mày: [Phiền phức thật, vậy thì cho Cố thị phá sản luôn đi.]

3

0

1 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.