0 chữ
Chương 1
Thế Giới 1 - Chương 1: Khởi Đầu
Trong bãi đỗ xe ngầm của biệt thự nhà họ Thẩm, một cô gái trẻ mặc đồ ngủ bị bốn vệ sĩ cao lớn trong bộ vest đen trói tay chân, lôi từ trong thang máy ra, thô bạo ném vào ghế sau của chiếc Maybach đang mở cửa.
"Rầm!" Cô gái bị quăng vào xe, đầu đập mạnh vào cửa sổ bên kia.
Trong tiếng rên đau, cô trượt khỏi ghế sau rơi xuống đất. Cô cố gắng vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng tay chân bị trói chặt, giãy dụa một hồi, nhận ra chỉ là công cốc, cô đành buông xuôi. Thở hổn hển, cô nằm trên sàn, để mặc tóc rối che khuất khuôn mặt.
Mãi đến lúc này, người đàn ông vẫn luôn đứng cạnh xe lạnh lùng quan sát mới mở miệng ra lệnh cho mấy vệ sĩ: "Đi, đỡ Cô hai dậy, ngồi cho đàng hoàng."
Ba chữ "Cô hai" được hắn nhấn từng tiếng một, nghe châm chọc đến lạ.
Đám vệ sĩ tiến tới, lôi cô dậy ép ngồi vào ghế.
Ngay sau đó họ lùi ra, người đàn ông cúi người ngồi vào xe.
Hắn cúi đầu ngắm nhìn bộ dạng thảm hại của cô một lát, rồi giễu cợt: "Thẩm Nghiên, dáng vẻ bây giờ của cô rất hợp với trại tâm thần đấy."
Thẩm Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải người đàn ông. Dù hắn đang mỉm cười, nhưng đôi mắt đào hoa bình thường nhìn thùng rác còn đầy tình cảm lúc này lại chứa đầy sát khí. Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú, cô không kiềm được mà run rẩy.
Không phải sợ hãi mà là bất cam.
Cô không cam lòng. Rõ ràng đã cố gắng đến thế, vì sao vẫn không thoát khỏi cốt truyện?
Người ra lệnh bắt cô là Thẩm Mạch, cậu cả của nhà họ Thẩm, anh trai trên danh nghĩa của cô. Sở dĩ nói trên danh nghĩa, là vì cô không phải con ruột nhà họ Thẩm, mà chỉ là đứa con gái bị trao nhầm từ lúc mới sinh.
Khi biết thân phận thật của mình, Thẩm Nghiên vừa tròn mười lăm tuổi. Sau tiệc sinh nhật, trong đầu cô đột nhiên vang lên giọng nói của một thứ tự xưng là “hệ thống”, nói với cô rằng cô không phải con ruột nhà họ Thẩm. Một tháng sau, cha mẹ ruột thật của cô sẽ chết trong tai nạn xe, đến lúc đó, nữ chính chân chính sẽ phát hiện nhóm máu không khớp với ba mẹ, từ đó biết mình bị trao nhầm và được nhận lại vào nhà họ Thẩm.
Diễn biến sau đó thì giống hệt như các truyện “thật – giả thiên kim” khác: Sau khi nữ chính trở về, cô kẻ giả mạo sẽ trăm phương nghìn kế hãm hại nữ chính, muốn chiếm đoạt mọi thứ, cuối cùng thân bại danh liệt, chết thảm.
Sau cơn sốc ban đầu, Thẩm Nghiên lại rất dễ dàng chấp nhận việc mình sống trong một cuốn tiểu thuyết và là nữ phụ ác độc. Nhưng cô không làm theo lời hệ thống, đi tìm nữ chính đưa về làm chị em tốt, mà là hỏi rõ thời gian và địa điểm xảy ra tai nạn của cha mẹ ruột, rồi khéo léo giúp họ tránh được cái chết.
Không có tai nạn, nữ chính cũng không thể trở lại như kịch bản. Từ ngày ấy, Thẩm Nghiên như biến thành một con người khác: Siêng năng, cầu tiến, việc gì cũng bắt bản thân phải làm thật xuất sắc. Cô còn bày mưu tính kế để lấy lòng ông cụ Thẩm, người thực sự nắm quyền trong Thẩm thị.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản: Nếu nữ chính trở về sẽ khiến cô biến thành phản diện, vậy thì đừng để nữ chính trở về. Nếu Thẩm Mạch sẽ nhốt cô vào trại tâm thần, vậy thì cô sẽ chiếm lấy vị trí của hắn, có quyền trong tay xem ai còn dám đυ.ng đến cô.
Thế là nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ, mười sáu tuổi cô được ông cụ Thẩm đích thân dìu dắt, mười tám tuổi vào ban quản lý công ty, đến hai mươi ba tuổi đã có tiếng nói trong Thẩm thị. Năm ngoái, trong tiệc sinh nhật của ông cụ, ông còn công khai tỏ ý sẽ giao Thẩm thị cho cháu gái kế thừa. Khi ấy, cô đang lên như diều gặp gió, hoàn toàn che lấp ánh hào quang của Thẩm Mạch.
Tiếc thay, niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu. Không đầy hai tháng sau tiệc sinh nhật, nữ chính thật đã trở về. Dù muộn tám năm, cha mẹ ruột của cô vẫn gặp tai nạn như cốt truyện, rồi bánh răng số phận bắt đầu chuyển động.
Tuy ông cụ Thẩm không trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không thể chấp nhận việc giao tập đoàn gia tộc cho người ngoài. Cô không phải máu mủ, đương nhiên không thể thừa kế Thẩm thị.
Không chỉ không được thừa kế, ông cụ còn yêu cầu cô ở lại Thẩm thị làm việc như một sự hồi đáp cho hai mươi mấy năm được nuôi dạy. Nhưng giờ đây, từ người thừa kế trở thành kẻ làm công, Thẩm Nghiên sao chịu nổi cú sốc này? Cô lập tức chuyển mục tiêu sang nam chính Phó Cảnh Minh, người cũng xuất thân danh gia vọng tộc. Làm vợ người thừa kế cũng được chứ sao.
Hơn nữa, cô và Phó Cảnh Minh từng là thanh mai trúc mã, lúc nhỏ cũng từng có chút tình cảm mập mờ. Chỉ là sau khi nữ chính về, hắn liền nhanh chóng chuyển hướng. Nhưng Thẩm Nghiên không sợ, cũng không định chơi trò yêu đương tay ba, cô chuẩn bị hạ thuốc hắn, biến chuyện đã rồi thành danh phận.
Không ngờ, tên anh trai tiện nghi kia lại khôn một lần, không chỉ phát hiện ra kế hoạch của cô, còn lắp thêm nhiều camera, quay rõ quá trình cô hạ thuốc từ nhiều góc độ.
Kết quả là, chưa kịp chuốc thuốc nam chính, cô đã bị trói lên xe.
Tình hình bây giờ không cần đoán cũng biết, hắn định nhốt cô vào trại tâm thần để hành hạ. Hệ thống từng nói, sau khi bị nhốt, cô sẽ không bao giờ thoát ra được cho đến chết.
Nghĩ đến cái chết cận kề, Thẩm Nghiên không thể bình tĩnh. Cô vùng vẫy định với tay mở cửa xe, vì vào trại là chết, còn nhảy khỏi xe biết đâu còn đường sống. Nhưng vừa động đậy, Thẩm Mạch đã nhận ra ý đồ.
Hắn kéo mạnh cánh tay cô về phía mình, tay kia siết chặt cằm buộc cô ngẩng đầu.
Thẩm Nghiên từ nhỏ được nuông chiều, rất sợ đau. Bị hắn bóp mạnh, nước mắt lập tức dâng lên, vẻ mặt lộ vẻ đáng thương.
“Hừ, lại định giở trò gì nữa?” Thẩm Mạch bây giờ rất dị ứng với nước mắt của cô, chỉ cần thấy biểu cảm là nghĩ ngay đến âm mưu: “Vô ích thôi Thẩm Nghiên, đừng tưởng làm bộ đáng thương là tôi sẽ mềm lòng. Cô đã hưởng thụ hai mươi mấy năm vinh hoa của Khinh Khinh, giờ còn định cướp luôn nhân duyên của em ấy. Cô có thấy cái gì tốt của em ấy là cô cũng thèm thuồng? Hừ, giờ cô có nói gì tôi cũng không để cô ra ngoài hại em ấy nữa!”
"Khinh Khinh" trong miệng hắn chính là nữ chính Thẩm Khinh Khinh, người vừa mới được nhận lại nửa năm trước.
Không biết do lực lượng cốt truyện hay máu mủ tác động, chỉ trong vài tháng sau khi Thẩm Khinh Khinh trở về, Thẩm Mạch đã trở thành anh trai cuồng em gái. Đãi ngộ thế này, Thẩm Nghiên hai mươi mấy năm qua chưa từng được hưởng.
Tất nhiên, cô không ghen tỵ. Chỉ thấy Thẩm Mạch là đồ ngốc. Cũng được nuôi dạy tinh anh như nhau, hắn lại tưởng cô hạ thuốc nam chính chỉ vì muốn giành đàn ông với Thẩm Khinh Khinh? Não hắn chắc bị chó gặm rồi! Không trách được trước khi thân thế cô bại lộ, hắn không đấu nổi cô.
Nghĩ đến đây, trong đầu Thẩm Nghiên lại hiện lên vẻ mặt tiếc nuối của ông cụ Thẩm khi biết cô không có quan hệ huyết thống. Một cơn uất nghẹn trào dâng trong lòng, cô căm hận đến cực điểm! Cô rõ ràng giỏi giang xuất sắc, tin rằng bản thân có thể làm chủ Thẩm thị thật tốt. Chỉ tiếc, cuối cùng lại thua ở xuất thân.
Thua ở thứ mà có cố gắng cỡ nào cũng không thay đổi được, Thẩm Nghiên cảm thấy ngực nghẹn lại, hơi thở nặng nề, đến mức không thở nổi. Vì để tìm cơ hội hạ thuốc Phó Cảnh Minh, cô gần như không ăn tối. Bây giờ cảm xúc dâng trào, chẳng bao lâu đã ngất đi.
Khi lấy lại ý thức, cô nghe thấy tiếng cửa nặng nề đóng lại, rồi phát hiện dây trói trên người và miệng đều được tháo, nhưng căn phòng nhốt cô lại tối đen như mực.
Đây chắc là căn phòng tối từng tra tấn cô phát điên trong truyện gốc.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lý trí và trải nghiệm thực tế là hai chuyện khác nhau. Hồi đó, hệ thống nói cô bị nhốt vào phòng tối không bao lâu là phát điên, cô không tin. Nhưng khi thật sự ở trong bóng tối, cô mới hiểu hoàn cảnh này khủng khϊếp đến mức nào.
Bóng tối sâu thẳm, không thấy được năm đầu ngón tay, như một vực sâu vô tận đang nuốt chửng lý trí của cô. Những cảm xúc bất cam, căm giận, đau đớn đều bị phóng đại. Nghĩ đến việc phần đời còn lại có lẽ phải sống trong cái nơi quỷ quái này, Thẩm Nghiên hoàn toàn sụp đổ. Cô bắt đầu đập cửa điên loạn, gào khóc lớn, nhưng dù làm gì cũng không ai phản hồi. Càng không ai đáp lại, càng khiến cô tuyệt vọng. Cô gào thét, dồn hết sức đập cửa cho đến khi khản giọng, toàn thân kiệt sức mới từ từ ngồi sụp xuống dựa tường.
Lúc này, trong đầu cô bất ngờ vang lên một tiếng thở dài, giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Là hệ thống! Thần kinh Thẩm Nghiên đang trên bờ vực sụp đổ lập tức bừng tỉnh. Kể từ sau khi cô tự ý thay đổi cốt truyện, hệ thống đã biến mất rất lâu! Cô còn tưởng nó bỏ đi thật rồi.
Thẩm Nghiên vội vàng hỏi: [Hệ thống, cậu đến cứu tôu hả?]
Hệ thống không trả lời thẳng, chỉ hỏi: [Cô có hối hận không?]
Câu hỏi này khiến cơn tức cô vừa cố đè xuống lại bùng cháy. Lý trí tan vỡ, cô chẳng thèm nghĩ đến hậu quả, trút hết cảm xúc ra ngoài: [Tại sao tôi phải hối hận? Hối hận vì đã để cha mẹ ruột sống thêm tám năm, hay vì giúp Thẩm Khinh Khinh thời cấp hai tránh khỏi nỗi đau mất cha mẹ, để nó thi đậu vào trường trung học tốt nhất? Đợi đấy, ông nội chỉ nhìn huyết thống không nhìn năng lực, giao Thẩm thị cho đồ bỏ đi như Thẩm Mạch, sớm muộn gì cũng phải hối hận!]
Hệ thống trầm mặc một lát: [Nhưng cô biết rõ thân phận Thẩm Khinh Khinh từ sớm, lại vẫn tham vinh hoa mà chiếm lấy vị trí của cô ấy. Cô không thấy áy náy à?]
Áy náy? Tất nhiên là có, nhưng không nhiều. Thẩm Nghiên lớn lên trong giới hào môn, từ nhỏ đã quen tai mắt với những cuộc trao đổi lợi ích dưới lớp vỏ hào nhoáng. Càng trưởng thành càng hiểu rõ, ở thế giới này, lễ nghĩa liêm sỉ chỉ là cái vỏ đẹp đẽ, lợi ích mới là cốt lõi tất cả.
Về chuyện chiếm thân phận nữ chính, cô cũng có lý do hợp lý để tự biện hộ:
[Là tôi khiến người ta bế nhầm hả? Ai làm sai người đó chịu.]
[Ba mẹ ruột của tôi là người tốt, rất yêu thương Thẩm Khinh khinh. Dù không giàu sang nhưng cũng là gia đình trung lưu. Tôi hưởng thụ được vinh hoa, thì nó cũng được tình thân mà tôi chưa từng có.]
[Nó tính cách yếu đuối, Thẩm Mạch đầu óc rỗng tuếch, hai đứa tụi nó đều không thích hợp thừa kế tập đoàn.]
[Còn Phó gia nữa, Phó Cảnh Minh có thích nó thì sao? Với cái tính đó, ngay cả bà mẹ chồng khó chiều của hắn nó cũng đối phó không nổi!]
[Để xem Thẩm thị rơi vào tay Thẩm Mạch sẽ lụn bại ra sao, Thẩm Khinh Khinh ở Phó gia liệu có sống nổi không?]
[Đinh!]
Thẩm Nghiên đang nói một tràng, trong đầu chợt vang lên âm báo cảnh báo, sau đó là một giọng máy móc vang lên:
[Kiểm tra hoàn tất, nhiệm vụ thất bại.]
Thẩm Nghiên giật mình, đột nhiên nhớ lại lúc hệ thống mới liên kết từng nói đây là nhiệm vụ cải tạo nữ ác... Cô thất bại rồi sao? Cô cảnh giác hỏi: [Thất bại rồi thì mày định xóa tôi à?] Dù không đọc nhiều tiểu thuyết mạng, nhưng cô từng nghe bạn bè nói, trong mấy truyện dạng này, thất bại thì hệ thống sẽ xử lý ký chủ.
Không ngờ hệ thống lại phủ nhận, còn nghiêm túc đính chính:
[Đừng nói bừa, tôi là hệ thống tuân thủ pháp luật, tuyệt đối không gϊếŧ người bừa bãi. Tôi vừa phát hiện cô có giá trị oán niệm vượt ngưỡng, có thể mở khóa nhiệm vụ ẩn. Tôi sẽ đưa cô đến thế giới khác. Ở đó làm nhiệm vụ, tích đủ điểm, có thể đổi lấy đạo cụ quay ngược thời gian. Đến lúc đó, cô có thể quay về thời điểm bất kỳ sau khi sinh ra.]
[Ký chủ, xin lựa chọn có chấp nhận hay không. Bắt đầu đếm ngược: 10... 9...]
“Tôi chấp nhận!” Thẩm Nghiên sợ bỏ lỡ cơ hội sống sót, lập tức thốt ra.
Lời vừa dứt, cô lập tức cảm thấy ý thức mơ hồ, như thể đang thoát khỏi cơ thể.
"Rầm!" Cô gái bị quăng vào xe, đầu đập mạnh vào cửa sổ bên kia.
Trong tiếng rên đau, cô trượt khỏi ghế sau rơi xuống đất. Cô cố gắng vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng tay chân bị trói chặt, giãy dụa một hồi, nhận ra chỉ là công cốc, cô đành buông xuôi. Thở hổn hển, cô nằm trên sàn, để mặc tóc rối che khuất khuôn mặt.
Mãi đến lúc này, người đàn ông vẫn luôn đứng cạnh xe lạnh lùng quan sát mới mở miệng ra lệnh cho mấy vệ sĩ: "Đi, đỡ Cô hai dậy, ngồi cho đàng hoàng."
Ba chữ "Cô hai" được hắn nhấn từng tiếng một, nghe châm chọc đến lạ.
Đám vệ sĩ tiến tới, lôi cô dậy ép ngồi vào ghế.
Hắn cúi đầu ngắm nhìn bộ dạng thảm hại của cô một lát, rồi giễu cợt: "Thẩm Nghiên, dáng vẻ bây giờ của cô rất hợp với trại tâm thần đấy."
Thẩm Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải người đàn ông. Dù hắn đang mỉm cười, nhưng đôi mắt đào hoa bình thường nhìn thùng rác còn đầy tình cảm lúc này lại chứa đầy sát khí. Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chú, cô không kiềm được mà run rẩy.
Không phải sợ hãi mà là bất cam.
Cô không cam lòng. Rõ ràng đã cố gắng đến thế, vì sao vẫn không thoát khỏi cốt truyện?
Người ra lệnh bắt cô là Thẩm Mạch, cậu cả của nhà họ Thẩm, anh trai trên danh nghĩa của cô. Sở dĩ nói trên danh nghĩa, là vì cô không phải con ruột nhà họ Thẩm, mà chỉ là đứa con gái bị trao nhầm từ lúc mới sinh.
Diễn biến sau đó thì giống hệt như các truyện “thật – giả thiên kim” khác: Sau khi nữ chính trở về, cô kẻ giả mạo sẽ trăm phương nghìn kế hãm hại nữ chính, muốn chiếm đoạt mọi thứ, cuối cùng thân bại danh liệt, chết thảm.
Sau cơn sốc ban đầu, Thẩm Nghiên lại rất dễ dàng chấp nhận việc mình sống trong một cuốn tiểu thuyết và là nữ phụ ác độc. Nhưng cô không làm theo lời hệ thống, đi tìm nữ chính đưa về làm chị em tốt, mà là hỏi rõ thời gian và địa điểm xảy ra tai nạn của cha mẹ ruột, rồi khéo léo giúp họ tránh được cái chết.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản: Nếu nữ chính trở về sẽ khiến cô biến thành phản diện, vậy thì đừng để nữ chính trở về. Nếu Thẩm Mạch sẽ nhốt cô vào trại tâm thần, vậy thì cô sẽ chiếm lấy vị trí của hắn, có quyền trong tay xem ai còn dám đυ.ng đến cô.
Thế là nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ, mười sáu tuổi cô được ông cụ Thẩm đích thân dìu dắt, mười tám tuổi vào ban quản lý công ty, đến hai mươi ba tuổi đã có tiếng nói trong Thẩm thị. Năm ngoái, trong tiệc sinh nhật của ông cụ, ông còn công khai tỏ ý sẽ giao Thẩm thị cho cháu gái kế thừa. Khi ấy, cô đang lên như diều gặp gió, hoàn toàn che lấp ánh hào quang của Thẩm Mạch.
Tiếc thay, niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu. Không đầy hai tháng sau tiệc sinh nhật, nữ chính thật đã trở về. Dù muộn tám năm, cha mẹ ruột của cô vẫn gặp tai nạn như cốt truyện, rồi bánh răng số phận bắt đầu chuyển động.
Tuy ông cụ Thẩm không trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không thể chấp nhận việc giao tập đoàn gia tộc cho người ngoài. Cô không phải máu mủ, đương nhiên không thể thừa kế Thẩm thị.
Không chỉ không được thừa kế, ông cụ còn yêu cầu cô ở lại Thẩm thị làm việc như một sự hồi đáp cho hai mươi mấy năm được nuôi dạy. Nhưng giờ đây, từ người thừa kế trở thành kẻ làm công, Thẩm Nghiên sao chịu nổi cú sốc này? Cô lập tức chuyển mục tiêu sang nam chính Phó Cảnh Minh, người cũng xuất thân danh gia vọng tộc. Làm vợ người thừa kế cũng được chứ sao.
Hơn nữa, cô và Phó Cảnh Minh từng là thanh mai trúc mã, lúc nhỏ cũng từng có chút tình cảm mập mờ. Chỉ là sau khi nữ chính về, hắn liền nhanh chóng chuyển hướng. Nhưng Thẩm Nghiên không sợ, cũng không định chơi trò yêu đương tay ba, cô chuẩn bị hạ thuốc hắn, biến chuyện đã rồi thành danh phận.
Không ngờ, tên anh trai tiện nghi kia lại khôn một lần, không chỉ phát hiện ra kế hoạch của cô, còn lắp thêm nhiều camera, quay rõ quá trình cô hạ thuốc từ nhiều góc độ.
Kết quả là, chưa kịp chuốc thuốc nam chính, cô đã bị trói lên xe.
Tình hình bây giờ không cần đoán cũng biết, hắn định nhốt cô vào trại tâm thần để hành hạ. Hệ thống từng nói, sau khi bị nhốt, cô sẽ không bao giờ thoát ra được cho đến chết.
Nghĩ đến cái chết cận kề, Thẩm Nghiên không thể bình tĩnh. Cô vùng vẫy định với tay mở cửa xe, vì vào trại là chết, còn nhảy khỏi xe biết đâu còn đường sống. Nhưng vừa động đậy, Thẩm Mạch đã nhận ra ý đồ.
Hắn kéo mạnh cánh tay cô về phía mình, tay kia siết chặt cằm buộc cô ngẩng đầu.
Thẩm Nghiên từ nhỏ được nuông chiều, rất sợ đau. Bị hắn bóp mạnh, nước mắt lập tức dâng lên, vẻ mặt lộ vẻ đáng thương.
“Hừ, lại định giở trò gì nữa?” Thẩm Mạch bây giờ rất dị ứng với nước mắt của cô, chỉ cần thấy biểu cảm là nghĩ ngay đến âm mưu: “Vô ích thôi Thẩm Nghiên, đừng tưởng làm bộ đáng thương là tôi sẽ mềm lòng. Cô đã hưởng thụ hai mươi mấy năm vinh hoa của Khinh Khinh, giờ còn định cướp luôn nhân duyên của em ấy. Cô có thấy cái gì tốt của em ấy là cô cũng thèm thuồng? Hừ, giờ cô có nói gì tôi cũng không để cô ra ngoài hại em ấy nữa!”
"Khinh Khinh" trong miệng hắn chính là nữ chính Thẩm Khinh Khinh, người vừa mới được nhận lại nửa năm trước.
Không biết do lực lượng cốt truyện hay máu mủ tác động, chỉ trong vài tháng sau khi Thẩm Khinh Khinh trở về, Thẩm Mạch đã trở thành anh trai cuồng em gái. Đãi ngộ thế này, Thẩm Nghiên hai mươi mấy năm qua chưa từng được hưởng.
Tất nhiên, cô không ghen tỵ. Chỉ thấy Thẩm Mạch là đồ ngốc. Cũng được nuôi dạy tinh anh như nhau, hắn lại tưởng cô hạ thuốc nam chính chỉ vì muốn giành đàn ông với Thẩm Khinh Khinh? Não hắn chắc bị chó gặm rồi! Không trách được trước khi thân thế cô bại lộ, hắn không đấu nổi cô.
Nghĩ đến đây, trong đầu Thẩm Nghiên lại hiện lên vẻ mặt tiếc nuối của ông cụ Thẩm khi biết cô không có quan hệ huyết thống. Một cơn uất nghẹn trào dâng trong lòng, cô căm hận đến cực điểm! Cô rõ ràng giỏi giang xuất sắc, tin rằng bản thân có thể làm chủ Thẩm thị thật tốt. Chỉ tiếc, cuối cùng lại thua ở xuất thân.
Thua ở thứ mà có cố gắng cỡ nào cũng không thay đổi được, Thẩm Nghiên cảm thấy ngực nghẹn lại, hơi thở nặng nề, đến mức không thở nổi. Vì để tìm cơ hội hạ thuốc Phó Cảnh Minh, cô gần như không ăn tối. Bây giờ cảm xúc dâng trào, chẳng bao lâu đã ngất đi.
Khi lấy lại ý thức, cô nghe thấy tiếng cửa nặng nề đóng lại, rồi phát hiện dây trói trên người và miệng đều được tháo, nhưng căn phòng nhốt cô lại tối đen như mực.
Đây chắc là căn phòng tối từng tra tấn cô phát điên trong truyện gốc.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lý trí và trải nghiệm thực tế là hai chuyện khác nhau. Hồi đó, hệ thống nói cô bị nhốt vào phòng tối không bao lâu là phát điên, cô không tin. Nhưng khi thật sự ở trong bóng tối, cô mới hiểu hoàn cảnh này khủng khϊếp đến mức nào.
Bóng tối sâu thẳm, không thấy được năm đầu ngón tay, như một vực sâu vô tận đang nuốt chửng lý trí của cô. Những cảm xúc bất cam, căm giận, đau đớn đều bị phóng đại. Nghĩ đến việc phần đời còn lại có lẽ phải sống trong cái nơi quỷ quái này, Thẩm Nghiên hoàn toàn sụp đổ. Cô bắt đầu đập cửa điên loạn, gào khóc lớn, nhưng dù làm gì cũng không ai phản hồi. Càng không ai đáp lại, càng khiến cô tuyệt vọng. Cô gào thét, dồn hết sức đập cửa cho đến khi khản giọng, toàn thân kiệt sức mới từ từ ngồi sụp xuống dựa tường.
Lúc này, trong đầu cô bất ngờ vang lên một tiếng thở dài, giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Là hệ thống! Thần kinh Thẩm Nghiên đang trên bờ vực sụp đổ lập tức bừng tỉnh. Kể từ sau khi cô tự ý thay đổi cốt truyện, hệ thống đã biến mất rất lâu! Cô còn tưởng nó bỏ đi thật rồi.
Thẩm Nghiên vội vàng hỏi: [Hệ thống, cậu đến cứu tôu hả?]
Hệ thống không trả lời thẳng, chỉ hỏi: [Cô có hối hận không?]
Câu hỏi này khiến cơn tức cô vừa cố đè xuống lại bùng cháy. Lý trí tan vỡ, cô chẳng thèm nghĩ đến hậu quả, trút hết cảm xúc ra ngoài: [Tại sao tôi phải hối hận? Hối hận vì đã để cha mẹ ruột sống thêm tám năm, hay vì giúp Thẩm Khinh Khinh thời cấp hai tránh khỏi nỗi đau mất cha mẹ, để nó thi đậu vào trường trung học tốt nhất? Đợi đấy, ông nội chỉ nhìn huyết thống không nhìn năng lực, giao Thẩm thị cho đồ bỏ đi như Thẩm Mạch, sớm muộn gì cũng phải hối hận!]
Hệ thống trầm mặc một lát: [Nhưng cô biết rõ thân phận Thẩm Khinh Khinh từ sớm, lại vẫn tham vinh hoa mà chiếm lấy vị trí của cô ấy. Cô không thấy áy náy à?]
Áy náy? Tất nhiên là có, nhưng không nhiều. Thẩm Nghiên lớn lên trong giới hào môn, từ nhỏ đã quen tai mắt với những cuộc trao đổi lợi ích dưới lớp vỏ hào nhoáng. Càng trưởng thành càng hiểu rõ, ở thế giới này, lễ nghĩa liêm sỉ chỉ là cái vỏ đẹp đẽ, lợi ích mới là cốt lõi tất cả.
Về chuyện chiếm thân phận nữ chính, cô cũng có lý do hợp lý để tự biện hộ:
[Là tôi khiến người ta bế nhầm hả? Ai làm sai người đó chịu.]
[Ba mẹ ruột của tôi là người tốt, rất yêu thương Thẩm Khinh khinh. Dù không giàu sang nhưng cũng là gia đình trung lưu. Tôi hưởng thụ được vinh hoa, thì nó cũng được tình thân mà tôi chưa từng có.]
[Nó tính cách yếu đuối, Thẩm Mạch đầu óc rỗng tuếch, hai đứa tụi nó đều không thích hợp thừa kế tập đoàn.]
[Còn Phó gia nữa, Phó Cảnh Minh có thích nó thì sao? Với cái tính đó, ngay cả bà mẹ chồng khó chiều của hắn nó cũng đối phó không nổi!]
[Để xem Thẩm thị rơi vào tay Thẩm Mạch sẽ lụn bại ra sao, Thẩm Khinh Khinh ở Phó gia liệu có sống nổi không?]
[Đinh!]
Thẩm Nghiên đang nói một tràng, trong đầu chợt vang lên âm báo cảnh báo, sau đó là một giọng máy móc vang lên:
[Kiểm tra hoàn tất, nhiệm vụ thất bại.]
Thẩm Nghiên giật mình, đột nhiên nhớ lại lúc hệ thống mới liên kết từng nói đây là nhiệm vụ cải tạo nữ ác... Cô thất bại rồi sao? Cô cảnh giác hỏi: [Thất bại rồi thì mày định xóa tôi à?] Dù không đọc nhiều tiểu thuyết mạng, nhưng cô từng nghe bạn bè nói, trong mấy truyện dạng này, thất bại thì hệ thống sẽ xử lý ký chủ.
Không ngờ hệ thống lại phủ nhận, còn nghiêm túc đính chính:
[Đừng nói bừa, tôi là hệ thống tuân thủ pháp luật, tuyệt đối không gϊếŧ người bừa bãi. Tôi vừa phát hiện cô có giá trị oán niệm vượt ngưỡng, có thể mở khóa nhiệm vụ ẩn. Tôi sẽ đưa cô đến thế giới khác. Ở đó làm nhiệm vụ, tích đủ điểm, có thể đổi lấy đạo cụ quay ngược thời gian. Đến lúc đó, cô có thể quay về thời điểm bất kỳ sau khi sinh ra.]
[Ký chủ, xin lựa chọn có chấp nhận hay không. Bắt đầu đếm ngược: 10... 9...]
“Tôi chấp nhận!” Thẩm Nghiên sợ bỏ lỡ cơ hội sống sót, lập tức thốt ra.
Lời vừa dứt, cô lập tức cảm thấy ý thức mơ hồ, như thể đang thoát khỏi cơ thể.
3
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
