0 chữ
Chương 5
Chương 5: Đưa Tay Đánh Kẻ Cười Với Mình
“Tỷ đừng khóc, đều là lỗi của ta. Nếu tỷ muốn hả giận, cứ tát ta thêm vài cái nữa. Không, tay tỷ mềm thế này, làm sao chịu nổi mấy việc thô bạo như vậy, để ta tự đánh chính mình là được.”
Nói rồi, hắn tự vả vào mặt mình vài cái, đến khi hai má sưng phù cả lên, lại bắt đầu giả vờ đáng thương.
“Tỷ xem đã hài lòng chưa? Nếu đánh nữa, thì ngày mai ta không còn mặt mũi gặp ai mất.”
Thẩm Đường Lê không hề hài lòng. Nàng đưa tay, hung hăng véo lấy khuôn mặt đã sưng tấy của hắn.
Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu mà chỉ vì một nữ chính như Tống Tang Ninh xuất hiện, hắn liền quay lưng với mối thâm tình mười mấy năm của bọn họ?
Năm tiên đế băng hà, nàng mới bảy tuổi, Thẩm Lâm Xuyên mới năm tuổi, vừa lên ngôi đã bị các chư hầu dòm ngó, quyền thần nổi dậy.
Thẩm Lâm Xuyên bị đẩy xuống hồ sen, sốt cao mãi không hạ, chính nàng đã bẻ gãy chân, mới lừa được một bát thuốc cứu mạng cho hắn.
Năm nàng mười tuổi, dần hiểu ra quy tắc sinh tồn trong cung, lại bị quyền thần tham vọng bắt cóc đem về phủ.
Chính Thẩm Lâm Xuyên ôm thanh kiếm thiên tử còn cao hơn người hắn, đứng chắn trước mặt nàng như một con hổ con nổi giận, điên cuồng cắn xé bất kỳ kẻ nào dám tiến lên.
Bọn họ cùng nhau sống sót trong cái l*иg sắt quyền lực này, cùng nhau chống lại bầy sói đói bên ngoài.
Bọn họ là người nhân, là máu mủ ruột thịt, có nàng thì có hắn, có hắn thì có nàng.
Vì cớ gì, chỉ vì Tống Tang Ninh vừa xuất hiện, Thẩm Lâm Xuyên liền mất đi lý trí, không những đem giang sơn mà hai người từng khổ sở chống đỡ dâng cho kẻ khác, mà khi Địch Hạc Minh tiến quân, chính Thẩm Lâm Xuyên là người mở cổng thành.
Cũng là hắn, cắt đứt con đường sống duy nhất của nàng!
Lúc nàng chết, sau lưng không còn một ai, tất cả đều phản bội quay lưng.
Con đường nữ chính thành thần, lại trải bằng máu thịt của nàng. Nàng có thể không hận sao?
Càng nghĩ càng uất, càng khóc càng tủi. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, chẳng còn dáng vẻ xinh đẹp.
Cuối cùng, Thẩm Lâm Xuyên cũng nhận ra, hoàng tỷ của hắn đã chịu quá nhiều uất ức. Hắn không màng gì nữa, ôm chặt lấy nàng vào lòng.
Cái ôm ấy như chạm trúng công tắc trong lòng Thẩm Đường Lê, nàng lập tức gào lên khóc nức nở.
Tiếng khóc như con thú nhỏ bị cả thế giới ruồng bỏ, đau đớn tuyệt vọng đến thấu tim gan.
Thẩm Lâm Xuyên nghe mà mà tim đau như bị bóp nghẹt.
Hai người cứ ôm nhau cho đến khi Thẩm Đường Lê khóc đến mệt lả, nấc nghẹn rồi ngất đi trong vòng tay hắn.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Lâm Xuyên chưa từng thấy nàng như vậy. Dù là khi tiên đế, hoang hậu băng hà, dù là lúc rơi vào đường cùng, nàng chưa từng rơi một giọt lệ trước mặt hắn, dù chỉ một lần.
“Hoàng tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, nâng cằm nàng lên, muốn nhìn cho rõ, như muốn nhìn ra điều gì đó.
Bỗng ánh mắt hắn lạnh lại.
Nàng nghiêng đầu ngoan ngoãn ngủ, trên cổ trắng nõn lộ ra một vết hằn mờ đầy ám muội.
Vị đế vương trẻ tuổi, phút chốc sát khí tràn ngập, đôi mắt đen trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
“Đi điều tra!”
Hắn nghiến răng ken két, nắm tay siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệch, gân xanh nổi rõ.
Lập tức có bóng người trong cung lặng lẽ di chuyển. Không ai biết những ám vệ kia ẩn mình ở đâu, chỉ khi đế vương hạ lệnh, bọn họ mới lặng lẽ xuất hiện.
Không bao lâu sau, cả đại điện lại yên tĩnh như cũ.
Chỉ còn lại tiếng thở dồn dập, nặng nề của vị đế vương trẻ tuổi.
Nói rồi, hắn tự vả vào mặt mình vài cái, đến khi hai má sưng phù cả lên, lại bắt đầu giả vờ đáng thương.
“Tỷ xem đã hài lòng chưa? Nếu đánh nữa, thì ngày mai ta không còn mặt mũi gặp ai mất.”
Thẩm Đường Lê không hề hài lòng. Nàng đưa tay, hung hăng véo lấy khuôn mặt đã sưng tấy của hắn.
Dựa vào đâu?
Dựa vào đâu mà chỉ vì một nữ chính như Tống Tang Ninh xuất hiện, hắn liền quay lưng với mối thâm tình mười mấy năm của bọn họ?
Năm tiên đế băng hà, nàng mới bảy tuổi, Thẩm Lâm Xuyên mới năm tuổi, vừa lên ngôi đã bị các chư hầu dòm ngó, quyền thần nổi dậy.
Năm nàng mười tuổi, dần hiểu ra quy tắc sinh tồn trong cung, lại bị quyền thần tham vọng bắt cóc đem về phủ.
Chính Thẩm Lâm Xuyên ôm thanh kiếm thiên tử còn cao hơn người hắn, đứng chắn trước mặt nàng như một con hổ con nổi giận, điên cuồng cắn xé bất kỳ kẻ nào dám tiến lên.
Bọn họ cùng nhau sống sót trong cái l*иg sắt quyền lực này, cùng nhau chống lại bầy sói đói bên ngoài.
Bọn họ là người nhân, là máu mủ ruột thịt, có nàng thì có hắn, có hắn thì có nàng.
Vì cớ gì, chỉ vì Tống Tang Ninh vừa xuất hiện, Thẩm Lâm Xuyên liền mất đi lý trí, không những đem giang sơn mà hai người từng khổ sở chống đỡ dâng cho kẻ khác, mà khi Địch Hạc Minh tiến quân, chính Thẩm Lâm Xuyên là người mở cổng thành.
Lúc nàng chết, sau lưng không còn một ai, tất cả đều phản bội quay lưng.
Con đường nữ chính thành thần, lại trải bằng máu thịt của nàng. Nàng có thể không hận sao?
Càng nghĩ càng uất, càng khóc càng tủi. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, chẳng còn dáng vẻ xinh đẹp.
Cuối cùng, Thẩm Lâm Xuyên cũng nhận ra, hoàng tỷ của hắn đã chịu quá nhiều uất ức. Hắn không màng gì nữa, ôm chặt lấy nàng vào lòng.
Cái ôm ấy như chạm trúng công tắc trong lòng Thẩm Đường Lê, nàng lập tức gào lên khóc nức nở.
Tiếng khóc như con thú nhỏ bị cả thế giới ruồng bỏ, đau đớn tuyệt vọng đến thấu tim gan.
Thẩm Lâm Xuyên nghe mà mà tim đau như bị bóp nghẹt.
Hai người cứ ôm nhau cho đến khi Thẩm Đường Lê khóc đến mệt lả, nấc nghẹn rồi ngất đi trong vòng tay hắn.
“Hoàng tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, nâng cằm nàng lên, muốn nhìn cho rõ, như muốn nhìn ra điều gì đó.
Bỗng ánh mắt hắn lạnh lại.
Nàng nghiêng đầu ngoan ngoãn ngủ, trên cổ trắng nõn lộ ra một vết hằn mờ đầy ám muội.
Vị đế vương trẻ tuổi, phút chốc sát khí tràn ngập, đôi mắt đen trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
“Đi điều tra!”
Hắn nghiến răng ken két, nắm tay siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệch, gân xanh nổi rõ.
Lập tức có bóng người trong cung lặng lẽ di chuyển. Không ai biết những ám vệ kia ẩn mình ở đâu, chỉ khi đế vương hạ lệnh, bọn họ mới lặng lẽ xuất hiện.
Không bao lâu sau, cả đại điện lại yên tĩnh như cũ.
Chỉ còn lại tiếng thở dồn dập, nặng nề của vị đế vương trẻ tuổi.
3
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
