TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4: Đưa Tay Đánh Kẻ Cười Với Mình

Nàng sống lại một lần nữa, còn bao nhiêu chuyện phải làm. Lúc này mà dồn kẻ địch vào chỗ chết, chẳng phải là lãng phí cơ hội trời ban ư?

Chỉ cần Địch Hạc Minh không chết, nàng có vô số cách để hành hạ hắn.

Đúng lúc đó, một nam nhân mặc võ phục màu đen, sải bước tiến vào, quỳ một gối trước mặt nàng.

“Điện hạ, đúng như người dự đoán, giờ Tý tối qua, thuộc hạ đã bắt được một nữ tử mặt mũi gian tà khả nghi tại ngõ Giếng.”

Thẩm Đường Lê nghe xong, nhất thời dở khóc dở cười.

Trong truyện, nữ chính được miêu tả là tuyệt sắc giai nhân mà vào miệng Quân Trường Ngọc lại hóa thành “mặt mũi gian tà”, đúng là không có con mắt thưởng thức.

Nhưng không thể phủ nhận, lời hắn nói khiến nàng thấy vô cùng dễ chịu. Bao nhiêu uất ức dồn nén từ lúc sống lại đến giờ cũng vơi đi không ít.

“Người đâu?”

“Thuộc hạ đã giam lại, không biết điện hạ có muốn gặp ngay không?”

“Không cần.”

Thẩm Đường Lê không muốn thấy mặt Tống Tang Ninh. Việc bắt ả ta chẳng qua để ngăn không cho ả ta gặp Địch Hạc Minh mà thôi. Nam chính gϊếŧ không được, nữ chính chắc chắn cũng vậy. Nàng hiện tại không muốn phí sức vô ích. Giờ nàng còn chuyện quan trọng hơn cần làm.

Xe ngựa của phủ trưởng công chúa một đường tiến vào hoàng cung. thị vệ hoàng cung vừa trông thấy từ xa đã vội vàng tránh đường.

Thẩm Đường Lê vừa vào cung, bá quan văn võ lập tức cúi đầu cung kính.

“Hoàng tỷ!”

Thẩm Lâm Xuyên vừa hạ triều, thấy nàng thì mừng rỡ gọi lớn. Vị đế vương trẻ tuổi với đôi mắt tinh anh, thân hình cao ráo vội chạy tới, ôm lấy cánh tay nàng.

“Hoàng tỷ hôm nay sao lại rảnh rỗi vào cung thế này?”

Khác với sự vui mừng của hắn, Thẩm Đường Lê lại lạnh lùng rút tay về.

Thẩm Lâm Xuyên đứng sững tại chỗ.

“Hoàng tỷ sao vậy? Ai khiến tỷ không vui rồi?”

Nhìn gương mặt dè dặt cẩn thận của đệ đệ, bên tai nàng vẫn văng vẳng lời thề non hẹn biển của hắn thuở nhỏ. Hắn từng nói sau này lớn lên, sẽ khiến nàng trở thành công chúa hạnh phúc nhất thiên hạ, mãi mãi che chở nàng, yêu thương nàng.

Nhưng trong đầu nàng lại vụt qua một hình ảnh khác, hắn đứng cạnh Tống Tang Ninh, ánh mắt lạnh lẽo, dửng dưng nhìn nàng bị làm nhục đến chết.

Thẩm Đường Lê không kiềm chế được, vung tay tát mạnh vào gương mặt đang cười kia.

“Chát!”

Thẩm Lâm Xuyên sững sờ ôm mặt, ngơ ngác nhìn nàng.

“Hoàng tỷ, vì sao lại đánh trẫm?”

“Bản cung muốn đánh thì đánh, chẳng lẽ còn cần lý do?”

Thẩm Lâm Xuyên nhìn quanh, đám cung nhân đều cúi gằm mặt, giả vờ như không nghe, không thấy.

Hắn lại mặt dày tiến đến, vừa cười vừa nâng tay nàng lên.

“Phải phải phải, hoàng tỷ muốn đánh cứ đánh, là do trẫm da mặt dày, làm tỷ đau tay rồi.”

Nói rồi hắn cúi đầu thổi nhẹ vào lòng bàn tay nàng.

Tí tách, tí tách.

Những giọt nước nóng hổi đột nhiên rơi xuống. Thẩm Lâm Xuyên giật mình ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt Thẩm Đường Lê đã ửng đỏ từ khi nào, nước mắt đã đong đầy, trào ra như đê vỡ, từng giọt từng giọt tuôn xuống.

Nàng khóc đến nghẹn ngào, hơi thở như nghẹn lại, cứ như kẻ bị đánh không phải hắn, mà là nàng.

Thẩm Lâm Xuyên cảm thấy nơi cổ họng như bị thứ gì đó siết chặt, đau đớn đến mức không thở nổi.

Hắn cuống quýt dỗ dành.

3

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.