0 chữ
Chương 25
Chương 25: Tất Cả Đều Là Mưu Tính Của Hắn
Cỗ xe của họ tách đường với Địch Hạc Minh tại chân núi, xuôi về phía nam tiến vào thành.
Trong thành, vạn sự hoang tàn chờ phục dựng, bách tính tất bật tu sửa nhà cửa, đường sá vì thế mà trở nên vắng vẻ tiêu điều.
Họ thuận lợi đi đến tri phủ.
Thẩm Đường Lê bước xuống xe đi vào trong, chỉ thấy Tạ Tương Thời đang đứng giữa sân, quay lưng lại chỉ đạo người hầu thay biển hiệu mới.
“Chúc mừng Tạ đại nhân, thăng chức tri phủ.”
Thẩm Đường Lê khẽ cười, ánh mắt lại lạnh lùng như cũ.
Tạ Tương Thời quay người lại, cung kính quỳ xuống: “Thần tham kiến Trưởng công chúa điện hạ.”
Những người khác nghe thấy động tĩnh, cũng vội vàng bỏ việc, hoảng hốt quỳ rạp xuống đất.
Thẩm Đường Lê khoát tay cho lui hết thảy, bước đến trước mặt Tạ Tướng Thời, cúi mắt không nói lời nào.
Nàng không lên tiếng, Tạ Tương Thời bị ánh nhìn soi xét kia ép đến cúi đầu ngày càng thấp.
“Trịnh Thừa Bình chết như thế nào?” Nàng đột ngột hỏi.
Bàn tay giấu trong tay áo của Tạ Tương Thời chợt siết chặt.
Nàng biết rồi sao?
“Trịnh đại nhân không thoát khỏi thiên tai, ngã ngựa khi chạy nạn, chết ngay tại chỗ.”
“Phải không?”
Hai chữ nhẹ hẫng của Thẩm Đường Lê khiến người ta không đoán nổi nàng đang nghĩ gì.
Tạ Tương Thời đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Thẩm Đường Lê lại bước qua hắn, đi thẳng vào trong.
“Bổn cung muốn ở lại nơi này vài ngày để nghỉ ngơi, phiền đại nhân thu xếp.”
Hậu viện của tri phủ xa hoa chẳng kém gì Ngự Hoa viên, trong sân núi giả chen chúc, cây cối rợp bóng, suối chảy róc rách. Tạ Tương Thời đã quen thuộc đường đi lối lại, lập tức sai người dọn dẹp gian phòng tốt nhất để Thẩm Đường Lê nghỉ ngơi.
Nàng ngồi trước cửa sổ, tay nhẹ vuốt lớp rèm thêu gấm mây, ánh mắt hàm chứa ẩn ý:
“Xem ra Tạ đại nhân rất quen thuộc nơi này?”
“Lúc sinh thời Trịnh đại nhân thường cho hạ quan đến đây bẩm báo công việc.”
“Nghe nói hắn đắm chìm tửu sắc, công vụ đều giao cho ngươi xử lý?”
“Hạ quan không dám nhận công.”
“Cho nên, ngươi gϊếŧ hắn.”
Tạ Tương Thời quỳ xuống, trên mặt không hề lộ vẻ hổ thẹn.
“Ngươi cố tình bố trí phát cháo trên đoạn đường bổn cung nhất định phải đi qua, là để ngăn cản bổn cung, nhân đó ám thị, nói những lời nửa thật nửa giả, đem thói tham ô của Trịnh Thừa Bình bày ra trước mắt bổn cung. Mà lúc đó, Trịnh Thừa Bình đã sớm bị ngươi gạt sang một bên, mới có thể mù tịt mọi chuyện bên ngoài.”
“Trịnh đại chức cao nhưng nhân đức lại không có.” Khi nói đến đây, nét mặt Tạ Tương Thời lộ ra một tia âm trầm.
Từ ngày đầu gặp nhau, Tạ Tương Thời luôn biểu hiện nhã nhặn lễ độ, lo nghĩ cho dân, giống như một bậc quân tử nhẫn nhịn, nay lớp mặt nạ đó cuối cùng cũng nứt vỡ, để lộ bộ mặt thật.
Thẩm Đường Lê quay đầu nhìn hắn, ánh mắt soi thấu lòng người: “Xem ra hắn từng đoạt đi thứ gì đó rất quan trọng với ngươi.”
“Là thê tử.”
Nói chính xác, là vị hôn thê. Họ từng là thanh mai trúc mã, đã đính hôn, vốn định ngày thành thân, ai ngờ lại bị lão già Trịnh Thừa Bình nhìn trúng dung mạo của nàng.
Sau đó, là một vở kịch cũ mèm đến nhàm chán.
Tạ Tương Thời dù có đỗ tú tài làm quan huyện lệnh, thì cũng vĩnh viễn mất đi người con gái hắn yêu thương nhất.
Thẩm Đường Lê cụp mi mắt: “Đó cũng là lý do ngươi cố ý tiếp cận ta?”
Có thể tra rõ mọi sở thích của nàng, hiển nhiên đã tốn không ít công phu.
Tạ Tương Thời cúi người, giấu mặt đi, không để nàng nhìn thấy chút cảm xúc nào.
Thẩm Đường Lê ngẩn ngơ nhìn đỉnh đầu hắn một lúc, cảm giác bị người ta đùa bỡn tính toán cũng dần phai nhạt theo thời gian.
Thôi vậy.
Nàng âm thầm nói với lòng mình.
“Đi đi, tìm lại thị nữ của bổn cung, coi như chuộc lại lỗi lầm.”
Chợt nàng lại nghĩ, bản thân có phải đã quá nuông chiều hắn, chẳng khác gì một vị hôn quân say mê mỹ sắc.
Trong thành, vạn sự hoang tàn chờ phục dựng, bách tính tất bật tu sửa nhà cửa, đường sá vì thế mà trở nên vắng vẻ tiêu điều.
Họ thuận lợi đi đến tri phủ.
Thẩm Đường Lê bước xuống xe đi vào trong, chỉ thấy Tạ Tương Thời đang đứng giữa sân, quay lưng lại chỉ đạo người hầu thay biển hiệu mới.
“Chúc mừng Tạ đại nhân, thăng chức tri phủ.”
Thẩm Đường Lê khẽ cười, ánh mắt lại lạnh lùng như cũ.
Tạ Tương Thời quay người lại, cung kính quỳ xuống: “Thần tham kiến Trưởng công chúa điện hạ.”
Những người khác nghe thấy động tĩnh, cũng vội vàng bỏ việc, hoảng hốt quỳ rạp xuống đất.
Thẩm Đường Lê khoát tay cho lui hết thảy, bước đến trước mặt Tạ Tướng Thời, cúi mắt không nói lời nào.
“Trịnh Thừa Bình chết như thế nào?” Nàng đột ngột hỏi.
Bàn tay giấu trong tay áo của Tạ Tương Thời chợt siết chặt.
Nàng biết rồi sao?
“Trịnh đại nhân không thoát khỏi thiên tai, ngã ngựa khi chạy nạn, chết ngay tại chỗ.”
“Phải không?”
Hai chữ nhẹ hẫng của Thẩm Đường Lê khiến người ta không đoán nổi nàng đang nghĩ gì.
Tạ Tương Thời đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Thẩm Đường Lê lại bước qua hắn, đi thẳng vào trong.
“Bổn cung muốn ở lại nơi này vài ngày để nghỉ ngơi, phiền đại nhân thu xếp.”
Hậu viện của tri phủ xa hoa chẳng kém gì Ngự Hoa viên, trong sân núi giả chen chúc, cây cối rợp bóng, suối chảy róc rách. Tạ Tương Thời đã quen thuộc đường đi lối lại, lập tức sai người dọn dẹp gian phòng tốt nhất để Thẩm Đường Lê nghỉ ngơi.
“Xem ra Tạ đại nhân rất quen thuộc nơi này?”
“Lúc sinh thời Trịnh đại nhân thường cho hạ quan đến đây bẩm báo công việc.”
“Nghe nói hắn đắm chìm tửu sắc, công vụ đều giao cho ngươi xử lý?”
“Hạ quan không dám nhận công.”
“Cho nên, ngươi gϊếŧ hắn.”
Tạ Tương Thời quỳ xuống, trên mặt không hề lộ vẻ hổ thẹn.
“Ngươi cố tình bố trí phát cháo trên đoạn đường bổn cung nhất định phải đi qua, là để ngăn cản bổn cung, nhân đó ám thị, nói những lời nửa thật nửa giả, đem thói tham ô của Trịnh Thừa Bình bày ra trước mắt bổn cung. Mà lúc đó, Trịnh Thừa Bình đã sớm bị ngươi gạt sang một bên, mới có thể mù tịt mọi chuyện bên ngoài.”
“Trịnh đại chức cao nhưng nhân đức lại không có.” Khi nói đến đây, nét mặt Tạ Tương Thời lộ ra một tia âm trầm.
Thẩm Đường Lê quay đầu nhìn hắn, ánh mắt soi thấu lòng người: “Xem ra hắn từng đoạt đi thứ gì đó rất quan trọng với ngươi.”
“Là thê tử.”
Nói chính xác, là vị hôn thê. Họ từng là thanh mai trúc mã, đã đính hôn, vốn định ngày thành thân, ai ngờ lại bị lão già Trịnh Thừa Bình nhìn trúng dung mạo của nàng.
Sau đó, là một vở kịch cũ mèm đến nhàm chán.
Tạ Tương Thời dù có đỗ tú tài làm quan huyện lệnh, thì cũng vĩnh viễn mất đi người con gái hắn yêu thương nhất.
Thẩm Đường Lê cụp mi mắt: “Đó cũng là lý do ngươi cố ý tiếp cận ta?”
Có thể tra rõ mọi sở thích của nàng, hiển nhiên đã tốn không ít công phu.
Tạ Tương Thời cúi người, giấu mặt đi, không để nàng nhìn thấy chút cảm xúc nào.
Thẩm Đường Lê ngẩn ngơ nhìn đỉnh đầu hắn một lúc, cảm giác bị người ta đùa bỡn tính toán cũng dần phai nhạt theo thời gian.
Thôi vậy.
Nàng âm thầm nói với lòng mình.
“Đi đi, tìm lại thị nữ của bổn cung, coi như chuộc lại lỗi lầm.”
Chợt nàng lại nghĩ, bản thân có phải đã quá nuông chiều hắn, chẳng khác gì một vị hôn quân say mê mỹ sắc.
3
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
