0 chữ
Chương 24
Chương 24: Quyết Tâm Đoạn Tuyệt
Đời trước, chính nhờ thiên tai này mà danh tiếng của Tống Tang Ninh vang dội khắp nơi. Nhưng kiếp này có Thẩm Đường Lê ngáng đường, Tống Tang Ninh chẳng tạo được chút sóng gió nào, ngược lại còn phát sinh xung đột với Địch Hạc Minh.
Hơn nữa, theo quan sát mấy ngày gần đây, Địch Hạc Minh cũng không có dấu hiệu đang tích trữ binh mã.
Trời vừa tờ mờ sáng, trong núi bỗng nổi lên từng đợt gió lạnh.
Dân chúng tụ về tránh lũ cũng lần lượt tản đi.
Thẩm Đường Lê quấn mình trong chiếc áo choàng dày cộm, đứng nơi đỉnh núi ngắm nhìn đám người chen chúc bên dưới.
Ánh mắt nàng dường như không mục đích, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy nàng đang tìm kiếm điều gì đó.
Quân Trường Ngọc lặng lẽ xuất hiện, sắc mặt đã không còn vẻ mỏi mệt, chẳng rõ dạo này nghỉ ngơi ở đâu, tinh thần xem ra đã hồi phục không ít.
“Có tin tức chưa?”
“Có, hôm đó sau khi chúng ta rời đi, Tạ Tương Thời dẫn dân làng trốn vào một sơn động. Sơn động ấy địa thế đặc biệt, nước lũ không thể tràn vào.”
“Có ai chết không?”
“Chỉ vài cụ già chân yếu tay mềm.”
Thẩm Đường Lê im lặng, hồi lâu mới khẽ thở dài một hơi: “Ngươi đi làm giúp ta một việc.”
Phía xa, đại quân của Địch Hạc Minh đã bắt đầu nhổ trại, hắn cưỡi ngựa, từ xa nhìn sang bên này.
“Địch Hạc Minh trị thủy có công, lập tức hồi kinh bẩm báo kết quả.”
Thẩm Đường Lê chợt nhớ đến ánh mắt của Thẩm Lâm Xuyên lúc tiễn nàng lên đường, liền hiểu vì sao hắn nhất định phải phái Địch Hạc Minh theo.
Một là lo nàng gặp nguy hiểm, hai là giữ thế song hành, nếu thất bại, thì tội đổ lên đầu Địch Hạc Minh, nếu thành công, công lao thuộc về Thẩm Đường Lê.
Hắn thật thông minh, cũng thật vô liêm sỉ.
Thẩm Đường Lê thu lại ánh nhìn, chui vào trong cỗ xe ngựa đã chuẩn bị từ trước.
Xuống núi, đường đi thuận tiện hơn nhiều.
Quân Trường Ngọc đánh xe, ánh mắt không còn quả quyết như trước, thi thoảng lại lén nhìn ra sau. Mấy lần định mở lời nhưng đều nuốt xuống.
“Chưa liên lạc được với Ngọc Lan sao?”
Giọng nàng truyền qua rèm xe, Quân Trường Ngọc giật mình, mất một lúc mới hiểu nàng đang hỏi gì.
“Vẫn chưa.”
Sau đó cả hai lại rơi vào im lặng.
Chỉ còn tiếng bánh xe lăn trên mặt đá kêu lộc cộc bên tai, một trận gió núi chợt ùa đến, làm tóc Quân Trường Ngọc bay lên, từng sợi tóc mềm lướt qua lòng bàn tay Thẩm Đường Lê.
Không biết từ lúc nào nàng đã vén rèm, ngồi xuống sau lưng hắn.
Quân Trường Ngọc võ công cao cường, đương nhiên nhận ra, song lại không dám động đậy, toàn thân căng cứng như khúc gỗ.
Nàng khẽ tựa đầu lên vai hắn, nhắm mắt lại vì cơn chóng mặt.
Thân thể mới vừa khỏi bệnh, không chịu được sự xóc nảy dọc đường như thế.
“Quân Trường Ngọc.”
“Thuộc hạ có mặt.”
Thắt lưng bị quấn lấy bởi đôi tay mềm mại không xương, thân hình nàng hoàn toàn tựa vào lưng hắn, giọng nói mang theo chút tủi thân: “Ta sắp ngã xuống rồi…”
Cỗ xe này là xe mượn tạm, khoang xe nhỏ hẹp, nàng lại cố tình ngồi không vững, khiến Quân Trường Ngọc cảm thấy hai tai nóng ran.
Tay hắn gần như theo phản xạ mà đỡ lấy nàng.
“Sẽ không đâu.”
“Quân Trường Ngọc, ta không làm được.”
Nàng hơi nhổm người, tay từ eo hắn vòng lên cổ, cả gương mặt cũng áp sát.
“Ta không làm được như thể không nhìn thấy ngươi, ngươi ở ngay trước mặt ta, lại lạnh nhạt như thế… tim ta như bị bóp nát…”
Gió lùa qua khiến giọng nàng đứt quãng.
Nàng vốn không phải người giỏi chịu đựng, sợ đau, sợ khổ, sợ chia ly và cô độc.
Quân Trường Ngọc nghiêng đầu, chạm vào đôi mắt long lanh kia, hai người kề sát, hơi thở phả vào nhau nóng rẫy.
Thẩm Đường Lê rốt cuộc không nhịn được, nghiêng người hôn lên.
Lần này Quân Trường Ngọc không tránh né nữa, bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên sau gáy nàng, chủ động đáp lại nụ hôn ấy.
“Thần vĩnh viễn không rời xa người, điện hạ của ta…”
Hơn nữa, theo quan sát mấy ngày gần đây, Địch Hạc Minh cũng không có dấu hiệu đang tích trữ binh mã.
Trời vừa tờ mờ sáng, trong núi bỗng nổi lên từng đợt gió lạnh.
Dân chúng tụ về tránh lũ cũng lần lượt tản đi.
Thẩm Đường Lê quấn mình trong chiếc áo choàng dày cộm, đứng nơi đỉnh núi ngắm nhìn đám người chen chúc bên dưới.
Ánh mắt nàng dường như không mục đích, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy nàng đang tìm kiếm điều gì đó.
Quân Trường Ngọc lặng lẽ xuất hiện, sắc mặt đã không còn vẻ mỏi mệt, chẳng rõ dạo này nghỉ ngơi ở đâu, tinh thần xem ra đã hồi phục không ít.
“Có, hôm đó sau khi chúng ta rời đi, Tạ Tương Thời dẫn dân làng trốn vào một sơn động. Sơn động ấy địa thế đặc biệt, nước lũ không thể tràn vào.”
“Có ai chết không?”
“Chỉ vài cụ già chân yếu tay mềm.”
Thẩm Đường Lê im lặng, hồi lâu mới khẽ thở dài một hơi: “Ngươi đi làm giúp ta một việc.”
Phía xa, đại quân của Địch Hạc Minh đã bắt đầu nhổ trại, hắn cưỡi ngựa, từ xa nhìn sang bên này.
“Địch Hạc Minh trị thủy có công, lập tức hồi kinh bẩm báo kết quả.”
Thẩm Đường Lê chợt nhớ đến ánh mắt của Thẩm Lâm Xuyên lúc tiễn nàng lên đường, liền hiểu vì sao hắn nhất định phải phái Địch Hạc Minh theo.
Một là lo nàng gặp nguy hiểm, hai là giữ thế song hành, nếu thất bại, thì tội đổ lên đầu Địch Hạc Minh, nếu thành công, công lao thuộc về Thẩm Đường Lê.
Thẩm Đường Lê thu lại ánh nhìn, chui vào trong cỗ xe ngựa đã chuẩn bị từ trước.
Xuống núi, đường đi thuận tiện hơn nhiều.
Quân Trường Ngọc đánh xe, ánh mắt không còn quả quyết như trước, thi thoảng lại lén nhìn ra sau. Mấy lần định mở lời nhưng đều nuốt xuống.
“Chưa liên lạc được với Ngọc Lan sao?”
Giọng nàng truyền qua rèm xe, Quân Trường Ngọc giật mình, mất một lúc mới hiểu nàng đang hỏi gì.
“Vẫn chưa.”
Sau đó cả hai lại rơi vào im lặng.
Chỉ còn tiếng bánh xe lăn trên mặt đá kêu lộc cộc bên tai, một trận gió núi chợt ùa đến, làm tóc Quân Trường Ngọc bay lên, từng sợi tóc mềm lướt qua lòng bàn tay Thẩm Đường Lê.
Không biết từ lúc nào nàng đã vén rèm, ngồi xuống sau lưng hắn.
Quân Trường Ngọc võ công cao cường, đương nhiên nhận ra, song lại không dám động đậy, toàn thân căng cứng như khúc gỗ.
Thân thể mới vừa khỏi bệnh, không chịu được sự xóc nảy dọc đường như thế.
“Quân Trường Ngọc.”
“Thuộc hạ có mặt.”
Thắt lưng bị quấn lấy bởi đôi tay mềm mại không xương, thân hình nàng hoàn toàn tựa vào lưng hắn, giọng nói mang theo chút tủi thân: “Ta sắp ngã xuống rồi…”
Cỗ xe này là xe mượn tạm, khoang xe nhỏ hẹp, nàng lại cố tình ngồi không vững, khiến Quân Trường Ngọc cảm thấy hai tai nóng ran.
Tay hắn gần như theo phản xạ mà đỡ lấy nàng.
“Sẽ không đâu.”
“Quân Trường Ngọc, ta không làm được.”
Nàng hơi nhổm người, tay từ eo hắn vòng lên cổ, cả gương mặt cũng áp sát.
“Ta không làm được như thể không nhìn thấy ngươi, ngươi ở ngay trước mặt ta, lại lạnh nhạt như thế… tim ta như bị bóp nát…”
Gió lùa qua khiến giọng nàng đứt quãng.
Nàng vốn không phải người giỏi chịu đựng, sợ đau, sợ khổ, sợ chia ly và cô độc.
Quân Trường Ngọc nghiêng đầu, chạm vào đôi mắt long lanh kia, hai người kề sát, hơi thở phả vào nhau nóng rẫy.
Thẩm Đường Lê rốt cuộc không nhịn được, nghiêng người hôn lên.
Lần này Quân Trường Ngọc không tránh né nữa, bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên sau gáy nàng, chủ động đáp lại nụ hôn ấy.
“Thần vĩnh viễn không rời xa người, điện hạ của ta…”
3
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
