TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22: Quyết Tâm Đoạn Tuyệt

Thẩm Đường Lê bình thản xem kịch, khoé môi còn mang ý cười, lại bị Địch Hạc Minh phát hiện. Hắn vừa mở miệng, l*иg ngực đã khẽ rung động:

“Vui lắm sao, công chúa của ta?”

“Chỉ thấy buồn cười thôi. Câu nói ‘không phải người một nhà không vào chung cửa’ quả nhiên không sai. Phi tử của ngươi, thật giống ngươi... Không biết lễ nghi.”

“Nàng ta không phải.”

“Không phải cái gì?”

Địch Hạc Minh mím môi, dường như khó mở miệng:

“Không phải phi tử của ta.”

Đợi hắn dũng cảm nói xong, mới phát hiện người trong lòng đã ngủ mất rồi.

Cơn bệnh của Thẩm Đường Lê kéo dài mấy ngày liền, Địch Hạc Minh gần như không rời nửa bước, chuyện gì cũng tự tay làm.

Thẩm Đường Lê lại cáu kỉnh, nàng ngồi trong doanh trướng, mặc một bộ trung y trắng tinh, cúi đầu viết gì đó trên án, mái tóc đen dài xõa xuống, lộ ra nửa bên mặt không trang điểm, nét đẹp mỏng manh.

“Thái y nói nàng lại không chịu uống thuốc.”

Địch Hạc Minh đẩy cửa bước vào liền thấy cảnh đó, bất giác bước đến gần khẽ hỏi.

“Bổn cung khoẻ rồi, không cần uống.”

“Thái y nói vẫn nên uống.”

Bộp!

Nàng đặt bút mạnh xuống bàn, ngẩng đầu giận dữ nhìn hắn:

“Quỳ xuống.”

Địch Hạc Minh quỳ xuống không chút do dự.

“Quỳ lại gần chút.”

Hắn quỳ gối tiến lên, quả nhiên liền bị tát một cái, không đau không ngứa.

“Địch Hạc Minh, ngươi lớn mật...”

“Vi thần biết tội.”

Hắn nhận tội nhanh đến mức khiến Thẩm Đường Lê nghẹn lời.

Nàng nhíu mày.

Địch Hạc Minh đúng là càng ngày càng vô pháp vô thiên, nhân lúc nàng bệnh tật, nhốt nàng trong trướng của hắn, ngày ngày không được ra ngoài, lại còn bắt nàng uống thuốc. Nàng từng chịu uất ức như thế này sao?

Nếu là trước kia, nàng đã chém đầu hắn rồi.

“Thế thì thả bổn cung ra ngoài.”

“Thái y nói còn chưa được ra gió.”

Thẩm Đường Lê đột nhiên đứng dậy: “Bổn cung xem ai dám cản.”

Cổ tay bị nắm chặt, trước mắt quay cuồng, nàng liền ngã vào lòng Địch Hạc Minh.

Giọng hắn đầy vẻ trêu chọc: “Tự nhiên chẳng ai dám cản công chúa cả, chỉ có vi thần cả gan, xin công chúa thương lấy thân mình.”

“Địch Hạc Minh, ngươi tưởng ngủ với ta rồi, thì sẽ có gì khác biệt sao?”

Cuối cùng nàng cũng không nhịn được, nói ra những lời cay nghiệt.

Ý cười trong mắt Địch Hạc Minh lập tức tan biến.

Dĩ nhiên hắn biết. Dù là đêm đó khó lòng kiềm chế, hay những ngày tái ngộ sau này, nàng chưa từng có sắc mặt tốt với hắn, nhẹ thì mắng, nặng thì phạt.

Nhưng đối với người khác, nàng không như vậy.

“Đừng chọc giận bổn cung nữa.”

Nàng đẩy hắn ra, nhưng không lay chuyển nổi.

“Có khác.”

Hắn cúi đầu, nên nàng không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng tai đã đỏ ửng vì câu tiếp theo.

“Ít nhất, chỉ có mình ta được nàng đánh, được nàng mắng. Người khác không có vinh hạnh này.”

Đồ điên…

Thẩm Đường Lê nhất thời nghẹn họng, nhưng Địch Hạc Minh dường như đã hạ quyết tâm, cúi đầu hôn nàng.

“Ngươi dám... Ưm!”

Hắn dùng lực mạnh, không biết là giận hay vì lý do khác, môi nàng nhanh chóng đau rát, cả hơi thở đều bị hắn cướp sạch, nàng trừng mắt, mặt đỏ bừng, tay liên tục đấm nhưng không lay chuyển được hắn.

Khi nàng tưởng mình sắp chết vì thiếu dưỡng khí, hắn mới buông ra.

Khoảnh khắc tách ra, vang lên một tiếng "chụt" đầy nhục nhã.

Thẩm Đường Lê che miệng, môi đã sưng đỏ, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Địch Hạc Minh, đầu óc nàng vẫn choáng váng, nói không nên lời.

“Những điều nàng muốn, ta đều sẽ cho nàng.”

Địch Hạc Minh nhìn nàng thật sâu, rồi xoay người đi ra ngoài, còn mang theo hai lính gác ngoài trướng.

Thẩm Đường Lê đạt được mục đích, nhưng tâm trạng lại không nhẹ nhõm được bao nhiêu.

Có lẽ là do thời tiết cuối hè quá oi bức, khiến lòng người cũng bực bội.

2

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.