0 chữ
Chương 21
Chương 21: Chê Ghét
Địch Hạc Minh cũng chẳng trông mong lời giải thích, nói xong liền lập tức quay đầu phóng ngựa lên núi. Đường núi gồ ghề khiến Thẩm Đường Lê suýt nôn ra vì xóc nảy.
Rồi đột nhiên nàng lóe lên ý nghĩ.
“Địch Hạc Minh, ngươi không đau mông nữa à?”
Mới mấy hôm trước nàng còn đánh hắn sưng mông, giờ lại có thể cưỡi ngựa nhảy nhót, đúng là nam chính có khác.
Trong lòng Thẩm Đường Lê thầm giơ ngón cái khen ngợi.
Mặt Địch Hạc Minh đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi: “Điện hạ nếu chịu nương tay, thần còn có thể chạy nhanh hơn nữa.”
“Được thôi, lần sau không đánh mông ngươi nữa.”
Địch Hạc Minh còn chưa kịp mừng, đã nghe nàng nói tiếp:
“Ta đánh vào đầu chó của ngươi.”
Địch Hạc Minh: “…”
Hắn đâu có như Quân Trường Ngọc biết điều lại còn kiêng dè, lập tức bóp cằm Thẩm Đường Lê, cúi đầu hung hăng cắn lên đôi môi nóng bỏng của nàng.
“Ưm!”
Cả người Thẩm Đường Lê nóng bừng như cái lò, hai má đỏ ửng như phủ lớp phấn hồng, đầu óc mơ màng, trợn to mắt ngơ ngác nhìn Địch Hạc Minh làm càn.
Cũng chẳng biết phản kháng.
Địch Hạc Minh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu dữ tợn của bản thân trong đôi mắt ướt long lanh ấy, đầu lưỡi hắn chậm rãi miêu tả hình dáng môi nàng, không vội tiến xa hơn.
Dáng vẻ nàng lúc này ngoan ngoãn đến lạ.
Dù lúc trước nàng ngang ngược kiêu căng cũng đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến người ta chỉ muốn nuốt chửng.
Địch Hạc Minh vẫn chìm đắm trong tưởng tượng đẹp đẽ.
“Chát!”
Một cái tát giáng mạnh vào mặt, hắn đột ngột mở mắt, quả nhiên bắt gặp ánh mắt nàng đã trong trẻo trở lại.
“Bẩn.”
Nàng lạnh nhạt nói.
“Nàng vừa nói gì?”
Địch Hạc Minh nghi ngờ tai mình có vấn đề.
“Ngươi và Tống Tang Ninh đều bẩn.”
Lần này thì hắn nghe rõ rồi.
Hắn không giận, ngược lại còn bật cười, nhân lúc nàng thần trí mơ hồ, ngón tay lướt qua môi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve:
“Điện hạ, ngài đang ghen?”
Địch Hạc Minh đắc ý đưa ra kết luận.
Ánh mắt Thẩm Đường Lê mơ màng, mí mắt ngày càng nặng, dưới ánh mắt trông chờ của hắn, nàng chậm rãi trợn trắng mắt.
“Tự mình đa tình.”
Nàng chỉ là bệnh, chứ đâu có ngu.
Không biết Địch Hạc Minh lấy đâu ra tự tin, lại nghĩ nàng sẽ vì chuyện của hắn và Tống Tang Ninh mà ghen tị?
Nhưng nàng vẫn đánh giá quá cao chỉ số thông minh của hắn. Mắng xong, phát hiện hắn chẳng những không tức giận, mà còn cười lớn hơn.
Cả ngọn núi vang vọng tiếng cười sảng khoái của hắn.
Ngựa không có người điều khiển thong dong vẫy đuôi, rẽ vào một khúc ngoặt, Tống Tang Ninh đang đứng giữa đường, sắc mặt khó coi nhìn hai người cùng cưỡi chung một ngựa, trông chẳng khác gì oan hồn chặn đường.
“Địch Hạc Minh, chàng còn xứng với ta không?” Giọng nàng ta run rẩy đầy chất vấn.
Thẩm Đường Lê cúi mặt, mí mắt nặng trĩu như mang ngàn cân, suýt chút bật cười thành tiếng.
Tuy nàng chán ghét sự tự tin của Địch Hạc Minh, nhưng cũng không ngại để Tống Tang Ninh hiểu lầm thêm chút nữa, thế là nàng khẽ tựa đầu vào ngực hắn, cọ nhẹ một cái đầy khó chịu.
Hơi thở nóng rực phả lên khiến tim Địch Hạc Minh co thắt lại, hắn đưa tay phủ lên mặt nàng, ánh mắt đầy xót xa:
“Tránh ra.” Hắn lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tống Tang Ninh biến đổi, lùi lại vài bước rồi loạng choạng.
Ngựa cao ngạo như chủ nhân, ngang nhiên lướt qua vai nàng.
“Địch Hạc Minh!”
Tống Tang Ninh bất ngờ túm lấy dây cương, vẻ mặt vặn vẹo:
“Ta cho chàng một cơ hội cuối cùng, vứt con tiện nhân kia xuống, ta sẽ tha thứ tất cả!”
Trong bầu không khí căng như dây đàn, Thẩm Đường Lê khẽ hừ một tiếng.
Địch Hạc Minh lập tức siết chặt roi ngựa trong tay, vung mạnh vào mặt Tống Tang Ninh.
Nàng ta hoảng hốt buông dây cương, lảo đảo ngã vào bụi cỏ bên đường.
“Tống Tang Ninh, ta đã cho ngươi quá nhiều thể diện. Đừng quên, chính miệng ngươi nói gì.”
“Vì con tiện nhân đó mà ngươi dám động thủ với ta, ngươi có biết nàng là ai không? Rồi sẽ có ngày ngươi hối hận!”
Tống Tang Ninh ôm mặt bỏ chạy.
Rồi đột nhiên nàng lóe lên ý nghĩ.
“Địch Hạc Minh, ngươi không đau mông nữa à?”
Mới mấy hôm trước nàng còn đánh hắn sưng mông, giờ lại có thể cưỡi ngựa nhảy nhót, đúng là nam chính có khác.
Trong lòng Thẩm Đường Lê thầm giơ ngón cái khen ngợi.
Mặt Địch Hạc Minh đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi: “Điện hạ nếu chịu nương tay, thần còn có thể chạy nhanh hơn nữa.”
“Được thôi, lần sau không đánh mông ngươi nữa.”
Địch Hạc Minh còn chưa kịp mừng, đã nghe nàng nói tiếp:
“Ta đánh vào đầu chó của ngươi.”
Địch Hạc Minh: “…”
Hắn đâu có như Quân Trường Ngọc biết điều lại còn kiêng dè, lập tức bóp cằm Thẩm Đường Lê, cúi đầu hung hăng cắn lên đôi môi nóng bỏng của nàng.
Cả người Thẩm Đường Lê nóng bừng như cái lò, hai má đỏ ửng như phủ lớp phấn hồng, đầu óc mơ màng, trợn to mắt ngơ ngác nhìn Địch Hạc Minh làm càn.
Cũng chẳng biết phản kháng.
Địch Hạc Minh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu dữ tợn của bản thân trong đôi mắt ướt long lanh ấy, đầu lưỡi hắn chậm rãi miêu tả hình dáng môi nàng, không vội tiến xa hơn.
Dáng vẻ nàng lúc này ngoan ngoãn đến lạ.
Dù lúc trước nàng ngang ngược kiêu căng cũng đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến người ta chỉ muốn nuốt chửng.
Địch Hạc Minh vẫn chìm đắm trong tưởng tượng đẹp đẽ.
“Chát!”
Một cái tát giáng mạnh vào mặt, hắn đột ngột mở mắt, quả nhiên bắt gặp ánh mắt nàng đã trong trẻo trở lại.
“Bẩn.”
Nàng lạnh nhạt nói.
“Nàng vừa nói gì?”
Địch Hạc Minh nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Lần này thì hắn nghe rõ rồi.
Hắn không giận, ngược lại còn bật cười, nhân lúc nàng thần trí mơ hồ, ngón tay lướt qua môi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve:
“Điện hạ, ngài đang ghen?”
Địch Hạc Minh đắc ý đưa ra kết luận.
Ánh mắt Thẩm Đường Lê mơ màng, mí mắt ngày càng nặng, dưới ánh mắt trông chờ của hắn, nàng chậm rãi trợn trắng mắt.
“Tự mình đa tình.”
Nàng chỉ là bệnh, chứ đâu có ngu.
Không biết Địch Hạc Minh lấy đâu ra tự tin, lại nghĩ nàng sẽ vì chuyện của hắn và Tống Tang Ninh mà ghen tị?
Nhưng nàng vẫn đánh giá quá cao chỉ số thông minh của hắn. Mắng xong, phát hiện hắn chẳng những không tức giận, mà còn cười lớn hơn.
Cả ngọn núi vang vọng tiếng cười sảng khoái của hắn.
Ngựa không có người điều khiển thong dong vẫy đuôi, rẽ vào một khúc ngoặt, Tống Tang Ninh đang đứng giữa đường, sắc mặt khó coi nhìn hai người cùng cưỡi chung một ngựa, trông chẳng khác gì oan hồn chặn đường.
Thẩm Đường Lê cúi mặt, mí mắt nặng trĩu như mang ngàn cân, suýt chút bật cười thành tiếng.
Tuy nàng chán ghét sự tự tin của Địch Hạc Minh, nhưng cũng không ngại để Tống Tang Ninh hiểu lầm thêm chút nữa, thế là nàng khẽ tựa đầu vào ngực hắn, cọ nhẹ một cái đầy khó chịu.
Hơi thở nóng rực phả lên khiến tim Địch Hạc Minh co thắt lại, hắn đưa tay phủ lên mặt nàng, ánh mắt đầy xót xa:
“Tránh ra.” Hắn lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tống Tang Ninh biến đổi, lùi lại vài bước rồi loạng choạng.
Ngựa cao ngạo như chủ nhân, ngang nhiên lướt qua vai nàng.
“Địch Hạc Minh!”
Tống Tang Ninh bất ngờ túm lấy dây cương, vẻ mặt vặn vẹo:
“Ta cho chàng một cơ hội cuối cùng, vứt con tiện nhân kia xuống, ta sẽ tha thứ tất cả!”
Trong bầu không khí căng như dây đàn, Thẩm Đường Lê khẽ hừ một tiếng.
Địch Hạc Minh lập tức siết chặt roi ngựa trong tay, vung mạnh vào mặt Tống Tang Ninh.
Nàng ta hoảng hốt buông dây cương, lảo đảo ngã vào bụi cỏ bên đường.
“Tống Tang Ninh, ta đã cho ngươi quá nhiều thể diện. Đừng quên, chính miệng ngươi nói gì.”
“Vì con tiện nhân đó mà ngươi dám động thủ với ta, ngươi có biết nàng là ai không? Rồi sẽ có ngày ngươi hối hận!”
Tống Tang Ninh ôm mặt bỏ chạy.
2
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
