0 chữ
Chương 17
Chương 17: Sinh Tử
Còn chưa kịp để Quân Trường Ngọc đáp lại, tiếng “rầm rầm” lại vang lên, nơi nó quét qua, cây cối đổ rạp, cành gãy thân lay.
Dòng nước lũ đυ.c ngầu cuồn cuộn như cự xà, mang theo khí thế long trời lở đất, ầm ầm cuốn thẳng về phía hai người.
Thẩm Đường Lê vốn đã nằm gọn trong lòng Quân Trường Ngọc, nay càng sợ đến trắng bệch cả môi, tay bấu chặt lấy cổ Quân Trường Ngọc, không dám buông ra.
“Quân Trường Ngọc, ta sắp chết rồi…”
Trước thiên tai, con người thật nhỏ bé biết bao.
Trong lòng Thẩm Đường Lê tràn đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ nàng trọng sinh chỉ để nếm trải một cách chết khác?
Kẻ thù còn chưa máu chảy đầu rơi, kế sách báo thù còn viết dày cả tập, hết thảy đều chưa kịp thực hiện. Nàng không cam tâm!
“Đừng sợ, thuộc hạ biết bơi.”
Quân Trường Ngọc cúi đầu dụi nhẹ trán nàng, lời an ủi còn chưa dứt, thân thể nhỏ nhắn trong lòng đã run lẩy bẩy, run đến nỗi toàn thân co rút.
“Ngươi nói xằng bậy!” Giọng nàng đã mang theo tiếng khóc nức nở.
“Thật đó, khi còn làm ám vệ, mười tám môn võ nghệ thuộc hạ đều tinh thông.”
“Vậy ngươi từng bơi qua dòng nước lũ lớn như thế này chưa?”
“Chuyện đó thì chưa từng...”
“Ta biết mà! Ngươi lừa ta! Hu hu hu hu…”
Thẩm Đường Lê cảm thấy mình thực sự sắp chết. Nàng thậm chí chẳng dám cúi đầu nhìn dòng nước đυ.c đã dâng cao quá cả thân cây, chỉ biết nhắm chặt hai mắt, bám dính lên người Quân Trường Ngọc như bạch tuộc.
Nàng ôm chặt đến mức khiến Quân Trường Ngọc suýt nghẹt thở.
Đúng lúc ấy, thân cây dưới chân bị dòng nước xiết không ngừng xói mòn, bắt đầu lay động, chao đảo.
Thẩm Đường Lê hét thất thanh.
Quân Trường Ngọc phải dùng một tay bám lấy thân cây để giữ vững, tay còn lại ôm nàng, khiến nàng mất đi phần nào cảm giác an toàn. Thẩm Đường Lê lạnh sống lưng, vừa khóc vừa nói đứt quãng:
“Quân Trường Ngọc, không ngờ người nguyện chết cùng ta lại là ngươi… Nếu chúng ta tai qua nạn khỏi, ta sẽ ban cho ngươi một tấm kim bài miễn tử thật to, sau này ngươi có chọc giận ta, ta cũng không mắng ngươi nữa…”
“Đa tạ điện hạ ban ơn.”
Quân Trường Ngọc dường như khẽ bật cười.
Cổ họng khẽ động, l*иg ngực phập phồng, thân thể nóng rực khiến Thẩm Đường Lê cảm thấy yên tâm hơn chút ít.
Ít nhất, lần này nàng không còn đơn độc nữa, đúng không?
Thẩm Đường Lê hít hít mũi, người sắp chết lời nói thường chân thành: “Quân Trường Ngọc, áo ngươi toàn là nước mũi của ta.”
Quân Trường Ngọc nhức đầu: “Điện hạ, vẫn nên bớt nói lại một chút, nên giữ sức thì hơn.”
“Quân Trường Ngọc, ngươi lại phạm thượng rồi.”
“Điện hạ chẳng phải vừa nói sẽ không nổi giận với thuộc hạ nữa sao?”
Biết rõ nàng đang sợ hãi, Quân Trường Ngọc rốt cuộc cũng không nỡ bắt nàng im lặng, liền phối hợp đáp lời, chuyển hướng sự chú ý của nàng.
Ngay lúc ấy, một dòng nước lạnh buốt chạm vào chân Thẩm Đường Lê, nàng hét toáng lên, bám chặt lấy người Quân Trường Ngọc, cố trèo lên cao: “Ta không muốn! Ta không muốn chết đuối đâu!”
Quân Trường Ngọc tốt bụng đưa tay đỡ lấy mông nàng, nâng nàng lên cao hơn một chút.
Chưa kịp bình tĩnh, nàng lại nghe Quân Trường Ngọc nói ra một tin như sét đánh:
“Điện hạ, thân cây này không chịu nổi trọng lượng của hai người nữa.”
Thẩm Đường Lê cuối cùng cũng dám mở mắt, trừng mắt nhìn hắn.
“Yên tâm, nếu bắt buộc phải có một người chết, vậy người đó nhất định là thuộc hạ.”
Khoảnh khắc vừa rồi, ánh mắt nàng hiện lên sự sợ hãi và tuyệt vọng khiến hắn đau nhói, nàng đang sợ bị bỏ rơi, bất kể là kiểu bỏ rơi nào, nàng đều không muốn, không muốn cô đơn đơn độc một mình.
“Không!”
Ánh mắt Thẩm Đường Lê đột nhiên trở nên kiên định: “Nếu nhất định phải chết, ta sẽ cùng chết với ngươi. Quân Trường Ngọc, chúng ta đừng diễn mấy trò bi ai ‘vì nàng mà ta sẽ nhảy xuống dòng nước’ được không?”
Dòng nước lũ đυ.c ngầu cuồn cuộn như cự xà, mang theo khí thế long trời lở đất, ầm ầm cuốn thẳng về phía hai người.
Thẩm Đường Lê vốn đã nằm gọn trong lòng Quân Trường Ngọc, nay càng sợ đến trắng bệch cả môi, tay bấu chặt lấy cổ Quân Trường Ngọc, không dám buông ra.
“Quân Trường Ngọc, ta sắp chết rồi…”
Trước thiên tai, con người thật nhỏ bé biết bao.
Trong lòng Thẩm Đường Lê tràn đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ nàng trọng sinh chỉ để nếm trải một cách chết khác?
Kẻ thù còn chưa máu chảy đầu rơi, kế sách báo thù còn viết dày cả tập, hết thảy đều chưa kịp thực hiện. Nàng không cam tâm!
“Đừng sợ, thuộc hạ biết bơi.”
Quân Trường Ngọc cúi đầu dụi nhẹ trán nàng, lời an ủi còn chưa dứt, thân thể nhỏ nhắn trong lòng đã run lẩy bẩy, run đến nỗi toàn thân co rút.
“Thật đó, khi còn làm ám vệ, mười tám môn võ nghệ thuộc hạ đều tinh thông.”
“Vậy ngươi từng bơi qua dòng nước lũ lớn như thế này chưa?”
“Chuyện đó thì chưa từng...”
“Ta biết mà! Ngươi lừa ta! Hu hu hu hu…”
Thẩm Đường Lê cảm thấy mình thực sự sắp chết. Nàng thậm chí chẳng dám cúi đầu nhìn dòng nước đυ.c đã dâng cao quá cả thân cây, chỉ biết nhắm chặt hai mắt, bám dính lên người Quân Trường Ngọc như bạch tuộc.
Nàng ôm chặt đến mức khiến Quân Trường Ngọc suýt nghẹt thở.
Đúng lúc ấy, thân cây dưới chân bị dòng nước xiết không ngừng xói mòn, bắt đầu lay động, chao đảo.
Thẩm Đường Lê hét thất thanh.
Quân Trường Ngọc phải dùng một tay bám lấy thân cây để giữ vững, tay còn lại ôm nàng, khiến nàng mất đi phần nào cảm giác an toàn. Thẩm Đường Lê lạnh sống lưng, vừa khóc vừa nói đứt quãng:
“Đa tạ điện hạ ban ơn.”
Quân Trường Ngọc dường như khẽ bật cười.
Cổ họng khẽ động, l*иg ngực phập phồng, thân thể nóng rực khiến Thẩm Đường Lê cảm thấy yên tâm hơn chút ít.
Ít nhất, lần này nàng không còn đơn độc nữa, đúng không?
Thẩm Đường Lê hít hít mũi, người sắp chết lời nói thường chân thành: “Quân Trường Ngọc, áo ngươi toàn là nước mũi của ta.”
Quân Trường Ngọc nhức đầu: “Điện hạ, vẫn nên bớt nói lại một chút, nên giữ sức thì hơn.”
“Quân Trường Ngọc, ngươi lại phạm thượng rồi.”
“Điện hạ chẳng phải vừa nói sẽ không nổi giận với thuộc hạ nữa sao?”
Ngay lúc ấy, một dòng nước lạnh buốt chạm vào chân Thẩm Đường Lê, nàng hét toáng lên, bám chặt lấy người Quân Trường Ngọc, cố trèo lên cao: “Ta không muốn! Ta không muốn chết đuối đâu!”
Quân Trường Ngọc tốt bụng đưa tay đỡ lấy mông nàng, nâng nàng lên cao hơn một chút.
Chưa kịp bình tĩnh, nàng lại nghe Quân Trường Ngọc nói ra một tin như sét đánh:
“Điện hạ, thân cây này không chịu nổi trọng lượng của hai người nữa.”
Thẩm Đường Lê cuối cùng cũng dám mở mắt, trừng mắt nhìn hắn.
“Yên tâm, nếu bắt buộc phải có một người chết, vậy người đó nhất định là thuộc hạ.”
Khoảnh khắc vừa rồi, ánh mắt nàng hiện lên sự sợ hãi và tuyệt vọng khiến hắn đau nhói, nàng đang sợ bị bỏ rơi, bất kể là kiểu bỏ rơi nào, nàng đều không muốn, không muốn cô đơn đơn độc một mình.
“Không!”
Ánh mắt Thẩm Đường Lê đột nhiên trở nên kiên định: “Nếu nhất định phải chết, ta sẽ cùng chết với ngươi. Quân Trường Ngọc, chúng ta đừng diễn mấy trò bi ai ‘vì nàng mà ta sẽ nhảy xuống dòng nước’ được không?”
2
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
