TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16: Điện Hạ, Trò Đùa Nên Dừng Lại Rồi

Quân lính đã rút hết, trong tay Tạ Tương Thời chỉ còn bảy tám người, suy tính một hồi, quyết định một mình quay lại cứu người.

Thẩm Đường Lê không chút nghĩ ngợi nói muốn đi cùng, không ai ngăn được. Kết quả là mọi chuyện mới dẫn tới tình cảnh như bây giờ.

Tạ Tương Thời bất đắc dĩ nói: “Điện hạ hãy đi lên núi thì hơn. Điện hạ cao quý, nếu có điều gì sơ suất, vi thần chết vạn lần cũng khó chuộc tội.”

“Tạ Tương Thời, giờ này rồi còn ăn nói lề mề? Ba ngày chỉ còn một ngày, mà cứ do dự dây dưa thì ai cũng phải chết!”

Thẩm Đường Lê nhảy xuống xe, bảo Quân Trường Ngọc tháo xe ngựa, hai người cùng cưỡi một con, để con còn lại cho Tạ Tương Thời.

“Điện hạ, vậy còn nô tỳ?”

“Ngươi chạy lên núi đi, sống được thì đến tìm ta, sống không nổi, bổn cung sẽ hậu táng cho ngươi.”

Ngọc Lan không nói nhiều, nhún người mấy cái đã biến mất vào rừng rậm.

“Nàng… nàng biết võ?!” Tạ Tương Thời ngẩn người.

“Hừ,” Thẩm Đường Lê hếch cằm, “Người của bổn cung, chuyện gì cũng làm được.”

Gương mặt nàng nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, trải qua một quãng đường dài nhưng không chút mỏi mệt, thần thái vẫn tươi sáng, ánh mắt rực rỡ. Kết hợp với đôi môi hồng cong nhẹ, càng thêm linh động đáng yêu.

Thân hình nàng lại nhỏ xinh, khi rúc vào lòng hộ vệ cao lớn phía trước, nhìn thế nào… cũng ngứa mắt vô cùng.

Tạ Tương Thời cau mày, lặng lẽ thu ánh mắt lại.

Hai ngựa phóng như bay trong con đường hẹp, bụi đất văng tứ tung.

Hai canh giờ sau, ba người cuối cùng cũng đến nơi.

Thôn làng nhỏ vẫn còn người sinh sống, còn có vài người đang xắn quần làm việc trên ruộng đồng.

Tạ Tương Thời cưỡi ngựa chạy quanh làng, hô lớn bằng tiếng địa phương thông báo sắp xả lũ. Không bao lâu, hơn hai mươi dân làng tụ tập lại, mặt cắt không còn giọt máu, vẻ mặt hoang mang lo sợ.

Trước khi tới đây, Tạ Tương Thời đã bàn trước kế hoạch với Thẩm Đường Lê, giờ mà sơ tán thì không kịp nữa, chỉ có thể mạo hiểm đưa dân lên núi.

Chỉ cần trong ba canh giờ tới hội ngộ được với đội quân của Địch Hạc Minh, vẫn còn cơ hội sống.

Chỉ sợ, lỡ như…

Lỡ như Địch Hạc Minh tự ý xả lũ sớm…

“Rầm rầm rầm!”

Tiếng nổ lớn vang dội từ thượng nguồn vọng tới, đúng là lo gì gặp nấy.

Vẻ mặt Quân Trường Ngọc lần đầu thay đổi, hắn lập tức quay ngựa, một tay ôm lấy eo Thẩm Đường Lê, tay còn lại vung roi quất mạnh lên mông ngựa.

Ngựa hí lên một tiếng dài, lao đi như tên bắn!

“Quân Trường Ngọc!”

Thẩm Đường Lê vừa mở miệng đã bị gió thốc vào họng, nàng vội vàng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng Tạ Tương Thời và dân làng mỗi lúc một xa, rất nhanh hóa thành chấm đen mờ mịt.

Đến cả sắc mặt Tạ Tương Thời lúc rời đi, nàng cũng chưa kịp thấy rõ.

Thẩm Đường Lê phẫn nộ đến run người, giận Quân Trường Ngọc tự tiện quyết định.

Đúng lúc ấy, bên tai chợt truyền đến hơi thở nóng rực, tiếng nam nhân trầm thấp vang lên:

“Điện hạ, trò đùa nên dừng rồi.”

Trong phạm vi hắn có thể kiểm soát, Quân Trường Ngọc cho phép nàng tùy hứng, nhưng giờ phút này phải dừng lại.

Cánh tay hắn như gọng kìm sắt, Thẩm Đường Lê vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.

“Quân Trường Ngọc! Ngươi dám làm càn, bổn cung phải gϊếŧ ngươi!”

“Vậy điện hạ phải sống, mới gϊếŧ được thuộc hạ.”

Chỉ một câu, khiến Thẩm Đường Lê nghẹn lời, im bặt.

Con ngựa bị Quân Trường Ngọc quất không ngừng, chưa đầy nửa canh giờ sau đã sùi bọt mép, ngã quỵ xuống đất. Quân Trường Ngọc ôm lấy Thẩm Đường Lê, tung người nhảy lên cây, mới tránh được bị té ngựa mà văng đi.

Nhìn con ngựa chết cứng, Thẩm Đường Lê cuối cùng cũng rảnh tay để xử lý hắn.

“Nói xem, giờ ngươi tính sao?”

2

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.