0 chữ
Chương 30
Chương 12.1: Âm sai
Đối mặt với cô gái đáng sợ có thể túm mình lại như nắm giấy, hồn ma nam không còn chút ý định chống cự nào, run rẩy trả lời rành rọt: "Tôi... tôi cũng không biết, sau khi chết thì mãi chẳng thấy ai đến dẫn đi, chỉ có thể quanh quẩn ở chỗ mình mất. Mới đây thôi, đột nhiên tôi thấy có gì đó đang gọi mình, rồi bị kéo đến chỗ mấy đứa nhóc.”
Hắn vốn chẳng có ý định hại ai, chỉ là bị kẹt ở nơi mình chết quá lâu nên thấy buồn chán. Hắn nghĩ bụng đã bị gọi tới thì đùa nghịch mấy đứa nhóc kia chút cho vui.
Ai ngờ Tiểu Phong vừa gặp đã tung ra một tràng câu hỏi sắc bén khiến hắn nổi giận, quyết dọa cho thằng nhóc một trận nhớ đời.
Vậy nên hắn cứ bám lấy Tiểu Phong, tạo ra vài hiện tượng lạ để hù dọa.
Nhưng vì đây là lần đầu làm ma, hắn không biết việc hồn ma ở gần người sống quá lâu sẽ gây xáo trộn từ trường xung quanh. Thời gian tiếp xúc càng dài, người sống càng dễ gặp rắc rối.
Nếu không nhờ Vân Quán Nguyệt đến kịp, e rằng chỉ vài ngày nữa, Tiểu Phong đã mất nửa cái mạng.
Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Vân Quán Nguyệt là nghĩ đến loại linh hồn bị trói chặt tại nơi chết. Nhưng cô lại thấy có gì đó không khớp.
Thông thường, những linh hồn như vậy đều mang theo chấp niệm rất nặng. Nhưng con ma trước mặt cô lại không giống kiểu đó chút nào.
Vân Quán Nguyệt hỏi: "Còn nhớ ngày sinh, tháng đẻ, giờ sinh của mình không?”
Hồn ma gật đầu: "Nhớ.”
Cô lạnh nhạt ra lệnh: "Nói đi.”
Nhận được bát tự của hồn ma, Vân Quán Nguyệt bắt đầu tính toán.
Ánh đèn trắng trên trần hắt xuống làm gương mặt cô thêm rạng rỡ, làn da trắng mịn như phủ một lớp voan trong suốt. Dưới thứ ánh sáng đó, gương mặt vốn đã xinh đẹp lại càng trở nên cuốn hút.
“Ừm, cậu sinh ra trong một gia đình rất bình thường, trên có anh, dưới có em. Cuộc sống học hành, làm việc trôi qua êm đềm, cho đến một đêm, tan ca về thì bị ô tô mất lái tông chết.”
Một số phận rất đỗi bình thường, một bát tự chẳng có gì đặc biệt.
Đa số người bình thường đều mang số mệnh như vậy, chỉ khác là con ma này xui xẻo hơn người khác, còn trẻ đã chết.
Nhưng nhìn kỹ thì đúng là hắn chẳng có chấp niệm gì cả. Rất có thể vấn đề nằm ở bên quản lý người chết, do sơ suất mà không đến đón hồn ma đúng lúc.
Chuyện này dù hiếm, nhưng không phải chưa từng xảy ra nên Vân Quán Nguyệt cũng không bận tâm nhiều.
Nghĩ bụng có thêm chút công đức cũng tốt, cô nói với hồn ma: "Được rồi, tôi sẽ đưa cậu đi đầu thai.”
Hồn ma lưỡng lự, thật ra hắn cũng không muốn đi cho lắm nhưng bị uy lực của Vân Quán Nguyệt đè nén, cuối cùng đành im thin thít đứng nép sang một bên.
Vân Quán Nguyệt đứng thẳng, hai tay đưa ra trước người, kết ấn thật nhanh: "Nhất truyền lệnh tổ sư, nhị truyền thỉnh âm binh. Ta phụng lệnh Thái Thượng, cấp cấp như luật lệnh!”
Khi câu chú cuối cùng vừa dứt, đèn trên trần bắt đầu chớp nháy liên tục, chỉ vài giây sau đã tắt ngấm. Cả căn phòng lạnh buốt, sương trắng cùng ánh sáng xanh âm u từ đâu tràn ra.
Một người mặc áo choàng đen, vóc dáng cao gầy, mặt mũi trắng bệch xuất hiện trước mặt hai người.
Hồn ma bị cảnh tượng ấy dọa cho quên mất cả việc mình cũng là ma.
Kẻ đến liếc nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt lạnh băng dừng lại trên Vân Quán Nguyệt: "Cô gọi tôi đến?”
“Ừ.”
Vân Quán Nguyệt bình thản gật đầu, chỉ về phía hồn ma bên cạnh: "Anh ta chết rồi nhưng không có ai đến đón. Ngài xem giúp một chút có phải bị bỏ sót không.”
Hắn vốn chẳng có ý định hại ai, chỉ là bị kẹt ở nơi mình chết quá lâu nên thấy buồn chán. Hắn nghĩ bụng đã bị gọi tới thì đùa nghịch mấy đứa nhóc kia chút cho vui.
Ai ngờ Tiểu Phong vừa gặp đã tung ra một tràng câu hỏi sắc bén khiến hắn nổi giận, quyết dọa cho thằng nhóc một trận nhớ đời.
Vậy nên hắn cứ bám lấy Tiểu Phong, tạo ra vài hiện tượng lạ để hù dọa.
Nhưng vì đây là lần đầu làm ma, hắn không biết việc hồn ma ở gần người sống quá lâu sẽ gây xáo trộn từ trường xung quanh. Thời gian tiếp xúc càng dài, người sống càng dễ gặp rắc rối.
Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Vân Quán Nguyệt là nghĩ đến loại linh hồn bị trói chặt tại nơi chết. Nhưng cô lại thấy có gì đó không khớp.
Thông thường, những linh hồn như vậy đều mang theo chấp niệm rất nặng. Nhưng con ma trước mặt cô lại không giống kiểu đó chút nào.
Vân Quán Nguyệt hỏi: "Còn nhớ ngày sinh, tháng đẻ, giờ sinh của mình không?”
Hồn ma gật đầu: "Nhớ.”
Cô lạnh nhạt ra lệnh: "Nói đi.”
Nhận được bát tự của hồn ma, Vân Quán Nguyệt bắt đầu tính toán.
Ánh đèn trắng trên trần hắt xuống làm gương mặt cô thêm rạng rỡ, làn da trắng mịn như phủ một lớp voan trong suốt. Dưới thứ ánh sáng đó, gương mặt vốn đã xinh đẹp lại càng trở nên cuốn hút.
“Ừm, cậu sinh ra trong một gia đình rất bình thường, trên có anh, dưới có em. Cuộc sống học hành, làm việc trôi qua êm đềm, cho đến một đêm, tan ca về thì bị ô tô mất lái tông chết.”
Đa số người bình thường đều mang số mệnh như vậy, chỉ khác là con ma này xui xẻo hơn người khác, còn trẻ đã chết.
Nhưng nhìn kỹ thì đúng là hắn chẳng có chấp niệm gì cả. Rất có thể vấn đề nằm ở bên quản lý người chết, do sơ suất mà không đến đón hồn ma đúng lúc.
Chuyện này dù hiếm, nhưng không phải chưa từng xảy ra nên Vân Quán Nguyệt cũng không bận tâm nhiều.
Nghĩ bụng có thêm chút công đức cũng tốt, cô nói với hồn ma: "Được rồi, tôi sẽ đưa cậu đi đầu thai.”
Hồn ma lưỡng lự, thật ra hắn cũng không muốn đi cho lắm nhưng bị uy lực của Vân Quán Nguyệt đè nén, cuối cùng đành im thin thít đứng nép sang một bên.
Vân Quán Nguyệt đứng thẳng, hai tay đưa ra trước người, kết ấn thật nhanh: "Nhất truyền lệnh tổ sư, nhị truyền thỉnh âm binh. Ta phụng lệnh Thái Thượng, cấp cấp như luật lệnh!”
Một người mặc áo choàng đen, vóc dáng cao gầy, mặt mũi trắng bệch xuất hiện trước mặt hai người.
Hồn ma bị cảnh tượng ấy dọa cho quên mất cả việc mình cũng là ma.
Kẻ đến liếc nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt lạnh băng dừng lại trên Vân Quán Nguyệt: "Cô gọi tôi đến?”
“Ừ.”
Vân Quán Nguyệt bình thản gật đầu, chỉ về phía hồn ma bên cạnh: "Anh ta chết rồi nhưng không có ai đến đón. Ngài xem giúp một chút có phải bị bỏ sót không.”
7
0
2 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
