TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Tề Khả Tịnh không nhận ra sự do dự của cô, chu môi nói:

“Anh ta hỏi cậu chiều nay có đến đúng giờ không đấy.”

“Ôi chao, ông chủ Tứ Thời Phong trả lương cũng ổn phết, nghe nói là phú nhị đại bỏ nhà đi vào khởi nghiệp, ngoại hình cũng được lắm.”

Càng nói Tề Khả Tịnh càng hài lòng, vừa nói vừa lắc lắc Minh Nhược.

“Anh ta vẫn độc thân mà, lần trước còn tám với tớ về cậu đấy. Khen cậu chơi đàn siêu giỏi, hỏi có thể tìm hiểu nhau không.”

Đúng lúc học sinh lớp cá nhân tan học, Hạ Ngâm từ phòng luyện tập số một bước ra, nghe đoạn cuối câu chuyện thì lập tức hứng thú hỏi: “Đang giới thiệu đối tượng mới cho Tiểu Trúc à? Người ở đâu? Làm gì vậy?”

Tề Khả Tịnh đáp: “Ông chủ quán trà Tứ Thời Phong ở phố tây, tên Thường Tuyên. Tiểu Trúc đang làm part time ở chỗ anh ấy.”

Hạ Ngâm gật đầu: “À nhớ ra rồi, tôi từng uống trà ở đó. Ông chủ trẻ tuổi nhìn thư sinh, trầm ổn, nói cũng khéo.”

Thế là Tề Khả Tịnh với Hạ Ngâm phối hợp tung hứng, bắt đầu bàn tán xem ông chủ đó có hợp với Minh Nhược không.

Minh Nhược, người bị lôi ra làm chủ đề âm thầm dịch người sang bên, cúi đầu chăm chú nghịch điện thoại.

Cô vừa nghe giọng máy nữ thông báo tin nhắn đến thì mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc bị Tề Khả Tịnh ôm, cô theo bản năng muốn né ra và giơ điện thoại lên che chắn. Nhưng sợ phản ứng quá rõ khiến người ta nghi ngờ, động tác hơi cứng lại, ngón ta liền đúng lúc chạm vào khung chat mới hiện lên.

Là tin nhắn từ ông chủ quán trà Thường Tuyên, hỏi hôm nay cô có đi làm đúng giờ không.

Minh Nhược trả lời lại bằng giọng nói: “Vâng, em sẽ đến đúng giờ.”

Nghe hai người kia vẫn còn rôm rả bàn chuyện tình cảm bên cạnh, mặt cô đỏ ửng lên. Cuối cùng không chịu nổi nữa, chỉ đành đứng dậy chuồn lẹ.

Thời gian làm part time hẹn trước là 1 giờ 30 chiều.

Hạ Ngâm tranh thủ ăn ké cơm trưa ở phòng làm việc, nghe Tề Khả Tịnh nói chiều nay có tiết không đưa Minh Nhược đi được, bèn xung phong đưa cô một đoạn, dù gì bà cũng có xe.

Đến nơi, Minh Nhược xuống xe cảm ơn rồi đi vào quán trà, Hạ Ngâm cầm điện thoại lên, chụp lại bóng lưng cô đang bước vào, rồi đăng thẳng lên story.

[Hạ Ngâm]: Nhà tui có bé gái mới lớn, đưa Tiểu Trúc đi xem mắt đây (khóc ròng)

Bà có kha khá bạn bè trên WeChat, chẳng mấy chốc đã có người thả tim, bình luận ầm ầm.

Người thì hỏi bé gái kia là bà con bên nội hay bên ngoại, người thì chúc thành công, thậm chí có vài người còn mạnh dạn giới thiệu con trai, cháu trai, cháu ruột nhà mình...

Hạ Ngâm lướt bảng tin từ tốn, đến hơn mười phút sau thì thấy một bình luận mới toanh.

[Thương Trì]: ?

Tách, bà lưu lại ảnh chụp màn hình.

Hạ Ngâm vừa ngâm nga vừa đặt điện thoại xuống, lái xe về nhà. Không buồn phản hồi lại cái comment kia, chỉ nhếch môi cười đắc ý, ngay cả vết chân chim ở khóe mắt cũng như đang cười cùng.

Tứ Thời Phong là quán trà theo phong cách cao cấp, nổi tiếng vì không gian riêng tư và thanh nhã.

Ông chủ Thường Tuyên là phú nhị đại, lúc khai trương còn kéo cả dàn người có máu mặt trong giới tới thể nghiệm. Nhờ vậy mà quán nhanh chóng có tiếng.

Để giữ chất lượng, anh ta mời sinh viên Nhạc viện Cẩm Thành tới biểu diễn. Nếu khách VIP đặt phòng riêng, thì Minh Nhược sẽ được gọi ra biểu diễn trực tiếp.

Hôm nay, sau khi chào hỏi Thường Tuyên, Minh Nhược vào phòng nghỉ chuẩn bị. Cô lấy cây cổ cầm để ở quầy ra, thử một đoạn chỉnh dây.

Một lúc sau, cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ.

Thường Tuyên thò đầu vào, cười thân thiện: “Tiểu Nhược, khách tới rồi. Em sẵn sàng chưa?”

Minh Nhược ôm đàn đứng dậy: “Rồi ạ.”

Như thường lệ, cô khoác tay Thường Tuyên đi ra, tranh thủ lúc trà nghệ sư mang trà vào thì lặng lẽ ngồi sau bức bình phong thêu rừng trúc của Tô Châu, bắt đầu biểu diễn.

Lòng bàn tay cô đã có một lớp chai mỏng vì luyện đàn quanh năm, ngón tay khẽ đặt lên dây đàn. Tiếng đàn vừa vang lên, trà nghệ sư nhẹ giọng giới thiệu trà phẩm, rồi rút lui.

Âm thanh cổ cầm vang lên như gió mát giữa ngày hè.

Hơi nước trắng mỏng bốc lên từ bình trà, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, khiến cả không gian như chìm vào một cảm giác an yên, sâu lắng.

Người đàn ông cao lớn ngồi trong góc không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía bình phong, nơi có bóng dáng mờ mờ đang đánh đàn.

2

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.