0 chữ
Chương 98
Chương 98
"Bọn tôi chính là biết cô ta là người trong cung, nên mới không xuống tay quá nặng, chỉ là nổi lên tà tâm..." Tên béo ngu ngốc, vì cầu xin được tha, lỡ lời nói ra.
Tần Diệu Quan đột ngột mở mắt, ánh mắt lại lạnh thêm vài phần.
Thập Nhị Nương liếc mắt, thầm nghĩ: Hai người này chắc là không sống nổi nữa rồi.
Trong lời khai của hai người này, chỉ có nội dung miêu tả tướng mạo của người liên lạc là có chút tác dụng, lời nói xen lẫn nhiều từ ngữ thô tục của dân đen, nghe rất khó chịu.
Tần Diệu Quan ngày thường ghét nhất những loại đàn ông lười biếng, ham rượu háo sắc này.
Theo luật Đại Tề, hai người này tội chưa đến chết, nhưng lần này Tần Diệu Quan lại trực tiếp hạ lệnh gϊếŧ.
Hai tên côn đồ không ngừng van xin, Tần Diệu Quan đau đầu dữ dội, che mắt không muốn nhìn nữa:
"Bịt miệng chúng lại—"
"Rõ!" Nha dịch đáp.
...
Lúc hoàng hôn, Tần Diệu Quan trở về doanh trại chính, trong lều đã không thấy bóng dáng Đường Sanh.
Chén canh thịt và thịt dê hấp buổi sáng vẫn còn nguyên chỗ cũ, không có dấu vết bị động vào.
Tần Diệu Quan cởϊ áσ khoác, ngồi bên mép giường nghỉ ngơi.
Màn che đột nhiên bị người ta vén lên, Tần Diệu Quan đang đau đầu như búa bổ định nổi giận, lại thấy Đường Sanh ôm lò than đi khập khiễng vào trong.
Đột nhiên nhìn thấy Tần Diệu Quan, Đường Sanh cũng sửng sốt.
Buổi sáng Tần Diệu Quan không cho phép nàng tự do đi lại, để chắc chắn, Đường Sanh không dám chạy loạn, vẫn luôn ở trong lều chính.
Mùi máu trên người thật sự quá nồng, sau khi xác định Tần Diệu Quan nhất thời sẽ không quay lại, Đường Sanh mới dám đi đun nước tắm rửa. Không ngờ vừa quay lại đã gặp Tần Diệu Quan.
"Bệ hạ—"
Đường Sanh hành lễ xong, lặng lẽ đặt lò than lên bàn.
Khi quay đầu lại, nàng để ý thấy khóe môi Tần Diệu Quan dường như hơi nứt nẻ, bèn đổi cho nàng một chén trà khác, khập khiễng bưng tới.
Tần Diệu Quan nhận lấy, nâng chén trà lên uống.
Đường Sanh dò xét, cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Tần Diệu Quan uống trà theo kiểu này, trước đây nàng luôn giữ tư thế tao nhã, nhấp từng ngụm nhỏ.
Đường Sanh chớp chớp đôi mắt lá liễu, dùng ánh mắt hỏi: "Có cần nô tỳ rót thêm cho người một chén nữa không?"
Tần Diệu Quan nhìn vào mắt nàng, không nói gì.
Đường Sanh hiểu ý, lại vịn vào giường nhỏ đứng dậy loạng choạng, đi rót trà cho Tần Diệu Quan.
"Sau này không cần tự xưng là nô tỳ nữa." Tần Diệu Quan nhận chén trà: “Trẫm đã hạ chiếu chỉ, ngươi bây giờ là ngự y chính lục phẩm."
Đường Sanh nhỏ giọng nói: "Vậy nô tỳ tự xưng là vi thần?"
Tần Diệu Quan: "..."
Đường Sanh vỗ nhẹ vào má mình một cái, hối hận nói: "Nô... vi thần, quen miệng rồi."
Đổi cách xưng hô, Tần Diệu Quan nghe thuận tai hơn nhiều.
"Ngươi có muốn rửa mặt không, ta thấy ngươi rất mệt mỏi." Đường Sanh vẫn không quen với cách xưng hô mới, cứ đổi thành cách xưng hô thuận miệng nhất là "ta".
Khi Đường Sanh đến gần, Tần Diệu Quan ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng.
Nàng khẽ gật đầu, lông mày giãn ra lúc nào không hay.
Đường Sanh tuy thỉnh thoảng ngốc nghếch, nhưng đa số thời gian làm việc vẫn rất khiến nàng thoải mái.
Thấy nàng mang theo vết thương mà đi lại hầu hạ, Tần Diệu Quan cũng có chút áy náy.
Nàng nói: "Bị thương như vậy, cũng khó cho ngươi hầu hạ trước mặt trẫm. Trẫm muốn thưởng cho ngươi thứ gì đó, ngươi muốn gì?"
Đường Sanh đang vắt khăn mặt, mắt bỗng sáng lên.
Tần Diệu Quan đột ngột mở mắt, ánh mắt lại lạnh thêm vài phần.
Thập Nhị Nương liếc mắt, thầm nghĩ: Hai người này chắc là không sống nổi nữa rồi.
Trong lời khai của hai người này, chỉ có nội dung miêu tả tướng mạo của người liên lạc là có chút tác dụng, lời nói xen lẫn nhiều từ ngữ thô tục của dân đen, nghe rất khó chịu.
Tần Diệu Quan ngày thường ghét nhất những loại đàn ông lười biếng, ham rượu háo sắc này.
Theo luật Đại Tề, hai người này tội chưa đến chết, nhưng lần này Tần Diệu Quan lại trực tiếp hạ lệnh gϊếŧ.
Hai tên côn đồ không ngừng van xin, Tần Diệu Quan đau đầu dữ dội, che mắt không muốn nhìn nữa:
"Rõ!" Nha dịch đáp.
...
Lúc hoàng hôn, Tần Diệu Quan trở về doanh trại chính, trong lều đã không thấy bóng dáng Đường Sanh.
Chén canh thịt và thịt dê hấp buổi sáng vẫn còn nguyên chỗ cũ, không có dấu vết bị động vào.
Tần Diệu Quan cởϊ áσ khoác, ngồi bên mép giường nghỉ ngơi.
Màn che đột nhiên bị người ta vén lên, Tần Diệu Quan đang đau đầu như búa bổ định nổi giận, lại thấy Đường Sanh ôm lò than đi khập khiễng vào trong.
Đột nhiên nhìn thấy Tần Diệu Quan, Đường Sanh cũng sửng sốt.
Buổi sáng Tần Diệu Quan không cho phép nàng tự do đi lại, để chắc chắn, Đường Sanh không dám chạy loạn, vẫn luôn ở trong lều chính.
Mùi máu trên người thật sự quá nồng, sau khi xác định Tần Diệu Quan nhất thời sẽ không quay lại, Đường Sanh mới dám đi đun nước tắm rửa. Không ngờ vừa quay lại đã gặp Tần Diệu Quan.
Đường Sanh hành lễ xong, lặng lẽ đặt lò than lên bàn.
Khi quay đầu lại, nàng để ý thấy khóe môi Tần Diệu Quan dường như hơi nứt nẻ, bèn đổi cho nàng một chén trà khác, khập khiễng bưng tới.
Tần Diệu Quan nhận lấy, nâng chén trà lên uống.
Đường Sanh dò xét, cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Tần Diệu Quan uống trà theo kiểu này, trước đây nàng luôn giữ tư thế tao nhã, nhấp từng ngụm nhỏ.
Đường Sanh chớp chớp đôi mắt lá liễu, dùng ánh mắt hỏi: "Có cần nô tỳ rót thêm cho người một chén nữa không?"
Tần Diệu Quan nhìn vào mắt nàng, không nói gì.
Đường Sanh hiểu ý, lại vịn vào giường nhỏ đứng dậy loạng choạng, đi rót trà cho Tần Diệu Quan.
"Sau này không cần tự xưng là nô tỳ nữa." Tần Diệu Quan nhận chén trà: “Trẫm đã hạ chiếu chỉ, ngươi bây giờ là ngự y chính lục phẩm."
Tần Diệu Quan: "..."
Đường Sanh vỗ nhẹ vào má mình một cái, hối hận nói: "Nô... vi thần, quen miệng rồi."
Đổi cách xưng hô, Tần Diệu Quan nghe thuận tai hơn nhiều.
"Ngươi có muốn rửa mặt không, ta thấy ngươi rất mệt mỏi." Đường Sanh vẫn không quen với cách xưng hô mới, cứ đổi thành cách xưng hô thuận miệng nhất là "ta".
Khi Đường Sanh đến gần, Tần Diệu Quan ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng.
Nàng khẽ gật đầu, lông mày giãn ra lúc nào không hay.
Đường Sanh tuy thỉnh thoảng ngốc nghếch, nhưng đa số thời gian làm việc vẫn rất khiến nàng thoải mái.
Thấy nàng mang theo vết thương mà đi lại hầu hạ, Tần Diệu Quan cũng có chút áy náy.
Nàng nói: "Bị thương như vậy, cũng khó cho ngươi hầu hạ trước mặt trẫm. Trẫm muốn thưởng cho ngươi thứ gì đó, ngươi muốn gì?"
Đường Sanh đang vắt khăn mặt, mắt bỗng sáng lên.
16
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
